ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 400

thứ khác? Những người còn có khả năng như chúng ta, họ nghĩ về cái gì mà
không phải là điện thoại di động?

Hy vọng là ông nói đúng, Ray, Clay nghĩ. Bởi vì còn hơn một giờ nữa trời

mới tối. Ít nhất là một giờ rưỡi nữa.

Anh đẩy chiếc đòn bẩy mở cửa xe và Người Rách Nát, với môi dưới bị xé

rách tạo nên một nét mỉa mai thường trực, trèo lên xe. Hắn rất gầy; chiếc áo
quạ đầu xám màu đỏ bám trên người hắn giống như một chiếc bao. Những
người bình thường có mặt trên chiếc xe đều không có ai thực sự sạch sẽ và
thơm tho – vệ sinh không còn là mối quan tâm hàng đầu kể tự sự kiện mùng
Một tháng Mười – nhưng Người Rách Nát bốc ra thứ mùi khiến Clay phải
chảy nước mắt.

Người Rách Nát ngồi xuống chiếc ghế bên sát cửa lên xuống, chiếc ghế đối

diện với ghế ngồi của tài xế, và nhìn Clay. Trong mấy giây đầu, chẳng có gì
ngoài cái nhìn nặng và đục cùng vẻ nhăn nhở kỳ dị của hắn.

Rồi Tom rít lên bằng giọng giận dữ mà Clay chỉ mới nghe thấy một lần khi

ông ta nói với người phụ nữ phốp pháp lúc bà ta bắt đầu giảng về Ngày Tận
Thế cho Alice nghe. “Mày muốn gì ở chúng tao? Mày đã có cả thế giới theo ý
mày - mày còn muốn gì nữa?”

Miệng Người Rách Nát hình thành nên cụm từ mà Jordan nói ra thành lời,

chỉ có hai từ, hoàn toàn vô cảm. “Công lý.”

“Nếu nói đến chuyện công lý,” Dan nói, “tao nghĩ là mày không có cơ sở.”

Người Rách Nát đáp lại bằng cách giơ một tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, và

ngón trỏ chỉ thẳng về phía trước: Cho xe chạy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.