ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 57

“Tất nhiên là có!” ông Ricardi nói. Ông ta bước tới chiếc cửa giữa căn

phòng riêng của mình và phần phía trong của quầy tiếp tân, nơi có những ngăn
tủ hồ sơ, camera an ninh, và một dãy máy tính. Ông ta đứng đó và nhìn Clay
bằng một ánh mắt bất mãn. “Chuông báo động vang lên – Tôi đã tắt chuông,
Doris nói đó là một ngọn lửa trong thùng rác trên tầng ba – và tôi gọi điện cho
Phòng Cứu hỏa để nói với họ rằng không cần phải bận tâm. Ðường dây bận!
Bận, anh có thể tưởng tượng được không!”

“Chắc hẳn ông rất bực mình.” Tom nói.

Ông Ricardi trông có vẻ tươi lên một chút. “Tôi gọi cho cảnh sát ngay khi

mọi chuyện bên ngoài kia bắt đầu… ông biết đấy... lao dốc.”

“Đúng thế,” Clay nói. Lao dốc là một cách mô tả khá chính xác. “Có ai trả

lời ông không?”

“Một thằng cha nào đó nói đường dây bị ồn không nghe rõ, rồi hắn cúp

máy,” ông Ricardi nói. Vẻ ấm ức lại lộ rõ trong giọng nói của ông ta. “Khi tôi
gọi lại một lần nữa – sau khi người điên bước ra khỏi thang máy và đấm chết
Franklin – một người phụ nữ trả lời điện thoại. Cô ta nói...” Giọng ông Ricardi
bắt đầu nghèn nghẹn và Clay thấy những giọt nước mắt đầu tiên đang lăn trên
má ông ta. “ … nói...”

“Nói gì?” Tom hỏi bằng một giọng cảm thông nhẹ nhàng. “Cô ta nói gì, ông

Ricardi?”

“Cô ta nói nếu Franklin đã chết và người giết ông ấy đã bỏ chạy ra ngoài, thì

tôi chẳng việc gì phải sợ. Chính cô ta đã khuyên tôi khoá cửa lại. Cô ta cũng
cũng khuyên tôi nên bấm cho tất cả các thang máy xuống tầng trệt và khóa lại.
Tôi đã làm theo."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.