ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 71

“Vậy là chúng ta khá an toàn,” Clay nói. “Ít nhất là trong chuyện này." Anh

bước lại gần chiếc cửa số nhỏ, kiễng chân lên, và nhìn ra ngoài phố Essex.

“Chú có thấy gì không?” Alice hỏi. “Chú có thấy ai không?”

“Không... Có. Một người đàn ông. Ở phía bên kia phố.”

“Anh ta có bị điên không?" cô gái hỏi.

“Chú không biết.” Nhưng Clay nghĩ người đàn ông mà anh nhìn thấy đã bị

điên. Cái kiểu chạy của anh ta, cái kiểu nhìn qua vai và những cử chỉ giật cục
kia. Ngay trước khi rẽ vào phố Lincohn, anh ta suýt lao vào một quầy hoa quả.
Và dù Clay không nghe thấy người đàn ông đó nói gì, anh có thể nhìn thấy đôi
môi của anh ta mấp máy. “Anh ta đi rồi.”

“Không còn ai nữa à?” Tom hỏi.

“Không, nhưng có khói.” Clay dừng lại. “Cả tro và bồ hóng. Tôi không biết

có nhiều không. Gió đang thổi mạnh.”

“Bây giờ thì tôi đã tin chắc,” Tom nói. “Tôi là người chậm hiểu. Nhưng

không phải là không thể hiểu. Thành phố sẽ bị cháy và sẽ không ai có thể sống
sót.”

“Tôi cũng cho là thế,” Clay nói. Và anh nghĩ chuyện này không chỉ đúng

cho riêng mình Boston, nhưng trong lúc nàyriêng Boston đã là quá đủ đối với
anh. Có thể đến một lúc thích hợp nào đó, anh sẽ mở rộng sự suy đoán của
mình, nhưng phải là sau khi anh đã biết chắc rằng Johnny đang được an toàn.
Hoặc cũng có thể là bức tranh tổng thể sẽ luôn năm ngoài khả năng hình dung
của anh. Suy cho cùng, anh chỉ cần biết về những bức tranh nho nhỏ để kiếm
sống. Nhưng bất chấp mọi thứ, cái kẻ ích kỷ sống bám trong đầu anh như con
đỉa đã có đủ thời gian để phát đi một suy nghĩ rõ ràng, lấp lánh ánh kim ngân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.