Một nửa số bánh xăngđuých được kẹp thịt bò và pho mát, một nửa còn lại
được kẹp bằng thịt cừu và pho mát. Alice gói những chiếc bánh lại bằng giấy
gói hiệu Saran. Bên dưới quầy thu tiền, Clay tìm thấy một chồng bao bố có đề
dòng chữ TÚI CHO CHÓ ở một bên và dòng chữ TÚI CHO NGƯỜI ở bên
còn lại. Anh và Tom cho hết bánh vào hai chiếc bao như vậy. Chiếc bao thứ ba
được dùng để đựng ba chai nước lọc.
Các bàn ăn đã được sắp đặt cho một bữa ăn tối không bao giờ được phục vụ.
Một hai chiếc bàn bị đổ, nhưng đa số vẫn đứng nguyên ở vị trí, với những cốc
chén và thìa dĩa sáng lấp lánh. Vẻ ngăn nắp và trật tự ấy làm tim Clay đau
nhói. Sự sạch sẽ của những chiếc khăn ăn, những ngọn đèn nhỏ trên mặt bàn.
Những ngọn đèn nhỏ ấy đã tắt, và Clay nghĩ rằng có lẽ còn phải rất lâu nữa
chúng mới sáng trở lại.
Anh thấy Alice và Tom nhìn quanh bằng ánh mắt buồn rầu như chính nỗi
buồn của anh, và một ý muốn – gần như là điên rồ trong hoàn cảnh này – xuất
hiện trong anh: anh muốn làm cho họ vui lên. Anh nhớ lại một trò ảo thuật mà
anh hay biểu diễn cho Johnny xem. Anh lại bắt đầu băn khoăn về chiếc điện
thoại di động của cậu con trai, và con chuột cống đang khiếp hãi kia lại cắn
vào trí óc anh. Bằng tất cả trái tim mình, Clay hy vọng rằng chiếc điện thoại di
động khốn kiếp ấy đã bị bỏ quên và đang nằm lăn lóc dưới gầm giường của
Johnny, bi phủ đầy bụi và bị hết pin.
“Hãy nhìn kỹ đây,” anh vừa nói vừa đặt chiếc bao bố sang một bên, “và hãy
chú ý là bàn tay tôi không bao giờ rời khỏi cổ tay.” Anh cầm chặt một góc của
một chiếc khăn trải bàn.
“Ðây không phải là lúc để biểu diễn trò ảo thuật.” Tom nói.
“Nhưng cháu thích xem.” Alice nói. Lần đầu tiên kể từ khi họ gặp Alice,
trên khuôn mặt cô bé xuất hiện nụ cười. Không phải là nụ cười rạng rỡ, nhưng
vẫn là một nụ cười.