“Chúng ta cần chiếc khăn trải bàn này,” Clay nói, “không mất đến một giây
đâu, và hơn nữa, cô bé này muốn xem.” Anh quay sang Alice. “Nhưng cháu
phải đọc một câu thần chú. Shazam, Shazam.”
“Shazam, Shazam!” cô bé nói, và Clay kéo mạnh bằng cả hai tay.
Đã hai, thậm chí là ba năm nay, anh không biểu diễn trò này, và vì vậy gần
như anh đã thất bại. Nhung đồng thời, sai lầm của anh – một tích tắc chần chừ,
chắc chắn là thế – thực sự đã làm cho nó trở nên hấp dẫn hơn. Thay vì giữ
nguyên vị trí khi tấm khăn biến mất một thần kỳ dưới chân chúng, tất cả những
gì được bày trên mặt bàn dịch chuyển khoảng bốn insơ về phía phải. Chiếc ly
gần Clay nhất xoay tròn một vòng rồi đứng chênh vênh bên mép bàn.
Alice vỗ tay và cười. Lần này là những tiếng cười giòn tan. Clay cầm lấy
một chiếc bát và chìa ra.
“Có thể đi được chưa, thầy phủ thuỷ đại tài?" Tom hỏi, nhưng chính ông ta
cũng mỉm cười. Clay có thể nhìn thấy những chiếc răng chuột của ông ta trong
ánh sáng bóng đèn dự phòng.
“Thứ này sẽ rất có ích cho chúng ta," Clay nói. “Alice có thể mang con dao
ở một bên hông, và mang ở bên hông còn lại. Còn ông sẽ mang nước.” Anh
gấp chiếc khăn lại thành hình tam giác, rồi cuộn lại thành một chiếc dây lưng
dầy. Anh luồn tay xách của một chiếc bao bố đựng bánh vào chiếc dây rồi buộc
nó quanh thắt lưng Alice. Sau đó anh gài con dao vào bên hông phải của có bé.
“Này, phải công nhận là anh rất khéo tay đấy.” Tom nói.
“Khéo tay không bằng đẹp trai.” Clay nói, vừa lúc có một tiếng nổ lớn ở bên
ngoài, gần tới mức làm ngôi quán cà phê rung chuyển. Chiếc ly đứng chênh
vênh bên mép bàn bị mất thăng bằng và rơi xuống sàn vỡ tan. Cả ba người