ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 94

Người đàn ông hói đầu nhấc két bia lên. Ông ta bê nó một cách dễ dàng, và

dốc ngược lại để nó khỏi sùi bọt. “Cái thứ khốn kiếp ấy,” ông ta nói. “Cho
cũng không lấy. Chỉ tổ mất thời gian. Đúng không?”

Clay không biết. Có thể Tom biết – ông ta đã từng có một chiếc – nhưng

Tom không nói gì. Có lẽ ông ta không muốn tranh cãi với người đàn ông hói
đầu, và có lẽ như thế là tốt. Clay nghĩ người đàn ông hói đầu này có cái gì đó
giống như một quả lựu đạn có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

“Thành phố bị cháy à?” người đàn ông hói đầu hỏi. “Đúng không?”

“Đúng thế,” Clay nói. “Tôi nghĩ năm nay người Celtics sẽ không có cơ hội

chơi ở Fleet.”

“Còn chơi cái cục c…,” người đàn ông hói đầu nói. “Dọc Rivers không thể

huấn luyện một đội PAL.” Ông ta cứ đứng thế nhìn họ, két bia trên vai, máu
chảy đầy mặt. Thế nhưng lúc này trông ông ta có vẻ đã bình tĩnh trở lại, gần
như là điềm đạm. “Đi đi,” ông ta nói. “Tôi cũng sẽ không ở gần cái thành phố
này quá lâu. Nó sẽ trở nên tồi tệ hơn trước khi trở nên tốt đẹp hơn. Sẽ còn cháy
dữ hơn, vì một lý do. Các ông có nghĩ tất cả bọn người đang bỏ chạy về hướng
bắc đều nhớ tắt bếp ga không? Tôi nghĩ đ… có đứa nào lại nhớ đến chuyện
đó.”

Ba người bọn họ tiếp tục bước đi, rồi Alice dừng lại. Cô ta chỉ tay vào két

bia. “Của ông à?”

Người đàn ông hói đầu nhìn cô gái bằng một ánh mắt không quá đáng ngại.

“Chẳng phải của ai vào những lúc như thế này, bánh nướng ạ. Sẽ chẳng còn gì
hết. Chỉ nội trong ngày nay hoặc ngày mai. Bây giờ nó là của tôi, và nếu còn
chút gì đó cho đến ngày mai, đó cũng là của tôi. Bây giờ thì xéo đi.”

“Tạm biệt,” Clay nói và giơ một bàn tay lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.