ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 95

“Gặp lại để làm cái đ… gì,” người đàn ông hói đầu nét mặt lạnh lùng, nhưng

ông ta cũng giơ một tay lên đáp lại. Họ đã đi qua cột đèn tín hiệu giao thông và
đang vượt sang phía bên kia để tới đầu một con phố mà Clay đoán là phố
Salem thì người đàn ông kia gọi với theo: “Này, đẹp trai!”

Cả Clay lẫn Tom đều quay lại nhìn, rồi hai người nhìn nhau bằng một vẻ mặt

ngạc nhiên. Người đàn ông hói đầu với két bia trên vai lúc này chỉ còn là một
cái bóng đen đen trên con dốc; trông giống như một người tiền sử vác một tảng
đá.

“Bọn điên kia bây giờ đi đâu hết rồi?” người đàn ông hói đầu hỏi. “Chắc

không phải là chết hết rồi chứ hả? Chết hết thế đ… nào được?”

“Một câu hỏi rất hay đấy.” Clay nói.

“Hay đ… gì mà hay. Cẩn thận với cái bánh nướng nóng kia đấy.” Rồi không

đợi họ trả lời, người đàn ông hói đầu ấy biến vào trong bóng tối với két bia
chiến lợi phẩm trên.

6

“Thế này đây,” Tom nói, khoảng mười phút sau khi họ rẽ vào phố Salem, và

mặt trăng nhô ra từ sau những đám mây và khói đã che khuất nó trong suốt
một giờ đồng hồ qua, như thể người đàn ông bé nhỏ đeo kính có bộ ria mép
này đã ra hiệu cho Trưởng ban Ánh sáng Thiên đình. Những tia sáng – lúc này
có màu trắng bạc lấp lánh thay vì màu da cam gớm ghiếc ban nãy – rọi chiếu
một ngôi nhà có màu xanh đậm, cũng có thể là màu xanh lá cây, mà cũng có
thể là màu xám; không có ánh đèn đường, khó có thể nói chính xác nó là màu
gì. Điều mà Clay có thể biết chắc là ngôi nhà đó rất xinh xắn, cho dù có thể nó
không lớn như mắt ta nhìn thấy. Ánh trăng cũng góp phần tạo nên ảo giác đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.