DIỆP GIA - Trang 149

“Có lẽ là vậy.” Đàm Văn có vẻ thừ ra, nói. “Cho nên trong một năm đó,

lúc cùng cậu làm tình, tôi chẳng dám nhìn vào mắt cậu, chỉ sợ vừa nhìn vào
thôi, mộng sẽ tỉnh.” Nói xong, Đàm Văn lại cười. “Chẳng qua mộng dài
đến mấy thủy chung đều tỉnh lại, phải không? Vào một ngày hơn một năm
sau, Diệp Gia đột nhiên một lần giết sáu người vệ sĩ tôi thường dùng để
canh giữ cậu, trên tay trên chân cậu vẫn bị xiềng lại, là dùng thép tinh khiết
chế thành, bên trong còn có hệ thống định vị, cậu ấy có thể dùng súng bẻ
gãy chúng nhưng không cách nào cởi ra. Cho nên chẳng những giết vệ sĩ
của tôi, cậu còn phá hủy phòng theo dõi mà tôi lập, giết sạch mọi người bên
trong.” Trong mắt Đàm Văn có vẻ tán thưởng, thật ác độc, Đàm Văn nói.

Tôi nghe thấy tiếng mình thình thịch đập, bỗng nhiên ý thức được đây là

lần Diệp Gia chạy trốn xa nhất, cậu gần như đã chạy ra khỏi Tam Giác
Vàng. Về phần tôi đang nghi hoặc cậu vì sao không chạy thoát, Đàm Văn
đã bắt đầu chậm rãi nói, “Đáng tiếc, hệ thống theo dõi cậu ấy không ở trong
phòng theo dõi mà là ở phòng làm việc của tôi. Bởi vì có nó, dù đang làm
gì, tôi chỉ cần ngẩng đầu sẽ biết cậu ở nơi nào, cậu đang làm gì, ngủ, đọc
sách, tản bộ trong hành lang hay đang cùng người trong thôn chơi cờ. Chỉ
cần cậu ở nơi nào, tôi sẽ cảm thấy nơi đó đặc biệt hấp dẫn.”

Tôi cúi đầu thở dài một tiếng, cũng không biết là thở dài vì ai, và rồi

nghe âm thanh tự thuật chậm rãi của Đàm Văn: “Từ lãnh địa của tôi chạy ra
Tam Giác Vàng, cho dù chọn tuyến đường là băng qua khu rừng ma quỷ
cũng phải mất một tuần. Có vẻ như Diệp Gia đã chuẩn bị rất tốt, trong một
tuần, cơn nghiện của cậu ấy sẽ phát tác chừng hai, ba lượt, thuốc phiện cậu
mang theo bên mình chính là thuốc phiện cậu để dành lại cắt xét từ những
lần tôi đưa. Tôi vẫn biết Diệp Gia là một người rất kiêu hãnh, nên tôi không
cho vệ sĩ giám thị cậu lúc hít thuốc. Chẳng qua số thuốc tôi cho cậu ấy có
thể nói đã trải qua cân đo đong đếm cực kỳ cẩn thận, không một chút dư
thừa. Mỗi lần cậu đều giảm đi một ít, chắc hẳn cậu ấy rất đau đớn. Diệp Gia
kiên nhẫn như vậy, kiên nhẫn để về bên cạnh anh.” Trong thoáng chốc,
trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của chúng tôi. “Tôi để người của mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.