DIỆP GIA - Trang 45

Đàm Văn vẻ mặt đau khổ nói: “Anh quá xem nhẹ tôi rồi, tôi là kẻ không

biết nghĩa khí vậy sao?” Cậu ta vỗ bả vai của chính mình, còn nói: “Như
vậy đi, tôi đem cơ thể tôi cho anh mượn dùng trước.” Vẻ mặt cậu ta mờ ảo,
“Tôi đoán, anh dường như rất cần một bờ vai để dựa vào.”

Tôi xì một cái, nhưng vẫn rất vui mừng khoác vai Đàm Văn. Hai người

giống như tâm tình đều tốt, đang muốn cứ như vậy thân thiết kề vai sát
cánh rời đi. Bỗng tôi thấy Diệp Gia, cậu đang đứng ở đối diện phía bên kia
đường, dưới dòng xe cộ như nước chảy, tôi chẳng thể lập tức bước đến chỗ
cậu. Chúng tôi cứ lẳng lặng đứng mặt đối mặt như vậy, trong trí nhớ tôi,
đây là lần đầu tiên tôi chưa từng do dự mà lại gần cậu. Sau đó tôi nhìn thấy
Diệp Gia mỉm cười với chúng tôi, nụ cười kia tựa như giọt sương buổi sớm
mai dưới ánh mặt trời, nụ cười trong suốt và ngập màu ánh sáng, nhưng nụ
cười ấy khiến con người có một loại sầu não và bi thương chẳng thể xua đi.
Có lẽ bởi do giọt sương mai chẳng thể kéo dài dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp ấy
trong nháy mắt sẽ trôi đi mất. Sau đó nữa, khi một chiếc xe buýt hai tầng
vút qua cản trở tầm nhìn, tôi đã không còn thấy bóng dáng Diệp Gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.