DIỆP GIA - Trang 57

tôi nhẹ ôm cậu vào trong ngực. Lái xe được một nửa, mắt Diệp Gia mở hờ,
hàng mi dài nhẹ run.

Thấy cậu tỉnh, tôi có phần tức giận nói: “Tỉnh rồi sao, bọn tôi đang đưa

cậu về nhà.”

Cách một lúc mới nghe Diệp Gia thống khổ hỏi: “Vì sao, vì sao không

phải là nữ, tôi không cam lòng!”

Tôi thở gấp, cười ngược lại, “Lần trước say rượu, cậu vớt được Đồng Úy,

người ta ngay cả đứa nhỏ cũng đã sinh cho cậu, cậu còn muốn thế nào. Sinh
thêm một đứa nữa, cậu thật không sợ Đồng Úy lột da sao.” Cậu vẫn lẩm
bẩm hỏi liên tiếp vài lần vì sao, sau đó liền mê man.

Thật vất vả mới đưa được Diệp Gia say rượu đặt lên giường, tôi khi ấy

mới phát hiện bản thân mình cũng mồ hôi đầm đìa. Vậy là nhịn không được
chỉ vào Diệp Gia đang nằm mê man trên giường cười mắng: “Xem ra lần
trước cũng chẳng biết Đồng Úy bị cậu hành tới mức nào, không ngờ thằng
nhóc cậu uống rượu kém như vậy, chẳng trách cậu không dám uống rượu.”

Quay đầu lại nói với Đàm Văn, cậu coi cậu ấy trước đi, tôi đi tắm rửa đã,

xem ra hôm nay chúng ta phải ở lại nơi này. Đàm Văn nói anh cứ yên tâm.

Chờ tôi tắm xong đi ra, đến phòng ngủ thì phát hiện Đàm Văn đang mê

mẩn đặt tay trên vùng ngực trần của Diệp Gia. Tôi quát to, không kịp suy
nghĩ: “Đàm Văn cậu làm gì đó?”

Đàm Văn bị tôi làm cho hoảng sợ, cầm lấy khăn trên người Diệp Gia,

lúng túng nói: “Chỉ là tôi thấy cậu ấy ra mồ hôi nhiều, nghĩ nhất định sẽ
khó chịu nên mới giúp cậu ấy lau người thôi.”

Tôi đỏ mặt, trong lòng hổ thẹn, thầm mắng mình biến thái, chưa gì đã coi

tất cả đàn ông trên đời này thấy Diệp Gia là đều phải có ý niệm xấu xa
trong đầu. Trong lòng còn đang nghĩ phải nói gì để hòa giải, thì đã đến gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.