DIỆP GIA - Trang 77

“Làm sao cậu biết?” Tôi sửng sốt, không rõ Diệp Gia sao có thể khẳng

định như vậy.

Đàm Văn hung tợn rống lên với tôi, nói: “Diệp Gia nói rỗng thì khẳng

định là rỗng! Anh không biết nghĩ à, nếu súng hắn có đạn thì vừa rồi hắn
bắn tôi một phát là được rồi, cần gì phải lao lực dùng chân mà đạp.”

Diệp Gia mỉm cười, nhịp nhịp ngón tay nói: “Súng lục mini Sigma, dài

5.8 tấc Anh, nặng 14 ounce, chứa 7 viên đạn. Vừa rồi ở kho hàng lúc phá
vây hắn dùng bốn viên, bên ngoài đường lớn bắn hai phát, lúc bị chúng ta
ép lên chòi ven biển lại dùng viên cuối cùng. Tôi đã sớm hoài nghi cả buổi
hắn không có động tĩnh là bởi súng hết đạn.”

Tôi hung tợn trừng mắt hai người họ, sau đó không phục rút băng đạn ra,

thế là gào thét một tiếng quả nhiên là rỗng. Nhưng sau đó, ba người không
hẹn mà cùng nở nụ cười.

Thu đội, Đàm Văn nói với Diệp Gia hãy ra ngoài vui chơi thoải mái, khó

được lúc Diệp Gia đồng ý. Đàm Văn đến đội chúng tôi đã được một đoạn
thời gian không ngắn, ba người chúng tôi vẫn là lần đầu tiên vui vẻ cùng đi
ra ngoài như thế. Sau khi ăn no uống đủ, Đàm Văn nhất định phải kéo
chúng tôi đi ca, nói dù thế nào cũng phải thưởng thức giọng hát mê người
của cậu ấy. Đàm Văn bao phòng cả đêm, vừa hát vừa uống rất nhiều. Cứ
như vậy, tôi và Diệp Gia một bên uống rượu, một bên nghe Đàm Văn hát.
Giọng Đàm Văn quả thật rất tốt, nhiều bài còn hát hay hơn cả so với bản
gốc, âm sắc hoa lệ, có thể lên giọng rất cao, cũng có thể hát với tông giọng
rất trầm.

Chờ đến khi Đàm Văn hát đến một lúc lâu, tôi cùng với Diệp Gia cũng

uống đến một lượng nhất định, chỉ nghe Đàm Văn nói: “Ca khúc sau đây
tôi muốn tặng cho người đã dùng dây lưng cứu tôi, Tống Dịch Vĩ.” Tôi lập
tức vỗ tay nói được được, hát xong thì cậu cũng một bài tặng Diệp Gia đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.