Soi tới soi lui cuối cùng phát hiện nó ở trong túi áo trắng, Trần Noãn
thò tay rón rén mò vào kiểm tra.
“Cô đang làm gì thế?” Đỉnh đầu bỗng có một giọng nói ngái ngủ, tuy
nói không to nhưng Trần Noãn vẫn giật thót.
Ngón tay vẫn còn cách chiếc áo mục tiêu đúng một phân, chưa hề
chạm vào đối tượng nhưng vì tập trung quá nên mới giật mình, cả người
ngã lăn quay ra đất, ngẩng đầu lên thì đập ngay mặt vào đầu gối Trác Nhất.
Trần Noãn đau điếng người, đứng chưa vững đã vội mắng Trác Nhất:
“Cậu hỏi cái gì mà hỏi? Đau quá…”
Trác Nhất khoanh hai tay, cái mặt ấy đáng đánh đòn ấy chẳng làm gì
cũng khiến cô thấy khó chịu: “Cậu không ngủ hả? Đùa tôi à?”
Trác Nhất nhún vai: “Đâu phải, anh đây đang ngủ thì thấy có một ánh
mắt nóng bỏng nhìn mình ghê quá nên tỉnh, vừa mở mắt thì thấy cô đây
đang âm mưu quấy rối anh.”
“Hứ, tôi có bị mù mới quấy rối cậu, đờ mờ, đau chết đi được.” Trần
Noãn xoa má định đi, “Không đem điện thoại nên không xem được giờ, có
lòng tốt còn bị trách.” Miệng lẩm bẩm như thật, nhất định không dám nói
mình định lấy điện thoại của tên đó để nghịch.
“Vậy à?” Trác Nhất lấy di động trog túi áo ra đưa cho cô.
Quả nhiên là ở đó! Lòng Trần Noãn hú hét.
Trần Noãn cầm điện thoại, lườm lại tên kia một cái: “Đau chết mất,
mà hủy dung là cậu phải đền đó!”
Trác Nhất đứng lên, kề sát vào nhìn: “Đau đến vậy cơ à?” Nói rồi kéo
tay cô ra nhìn.