ĐIỀU BÁC SĨ MUỐN - Trang 137

Cố Thanh Thời nói với vẻ không vui: “Lúc cúp máy nghe thấy có

tiếng va chạm, sau đó không gọi được nữa, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì.”

“Ôi, cậu thật là, qua sớm đi có phải xong không? Sao cứ phải để người

ta quậy loạn lên thế. Tớ nhớ hôm nay cậu không tăng ca mà.” Tạ Bân Sam
lắc đầu.

“Em ấy có bảo mình đến đâu, lúc đó không phải có Lạc Thủy Hà rồi

sao?” Cố Thanh Thời cũng không hiểu.

“Chẳng lẽ tớ hiểu lầm à?”

“Em ấy nói mai có việc đến thư viện nhưng mai mình thực sự không

đi được.” Khuôn mặt anh thực sự buồn rầu.

Tạ Bân Sam ngớ ra một lúc rồi mới nói: “Em ấy thật phiền nhỉ?”

“Ừ.” Cố Thanh Thời thầm nghĩ, vẫn trong phạm vi có thể chịu được.

“Ha ha ha ha… Cậu đúng là… Ai thích cậu người đó xui, thật thương

thay cho em gái. Cậu nói phải không?” Tạ Bân Sam không hiểu ý Cố
Thanh Thời nhưng Cố Thanh Thời cũng không định giải thích.

“Mình đã rất cố gắng rồi… Cô ấy nói gì mình đều làm y như thế, như

vậy mà còn không được ư?” Đáy mắt anh hơi vương nét buồn.

“Hả?” Tạ Bân Sam đổi qua vẻ mặt trấn an, vỗ vai bạn, “Mình nói sai

rồi, ai thích cậu thì là người đó có phúc.”

Cố Thanh Thời bước nhanh hơn một bước, quay đầu lại nhìn Tạ Bân

Sam, có lẽ là do trời mưa nên đôi mắt anh cũng trở nên thật trong trẻo.

“Mình còn thấy bản thân là một người tương đối tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.