ĐIỀU BÍ MẬT CỦA CHỒNG - Trang 341

Sau đó Lệ Sảnh để ý sắc mặt của đối phương, thấy Tích Tích không

nói gì, cô bèn giải thích.

- Không còn cái gì nữa. Tôi xin thề, đây là toàn bộ những đồ Xuân

Phong đã cho tôi. Hai mươi vạn tệ lần trước chị nói, quả thực không liên
quan gì đến tôi, anh ấy không đưa cho tôi, tôi cũng chưa từng nhìn thấy,
thậm chí chưa nghe anh ấy nói đến bao giờ.

- Những đồ này đều là anh ấy tặng cho cô, cô cứ giữ lại đi, trả cho tôi

thì có ý nghĩa gì. - Tích Tích thở dài, - Nói thực, xưa nay tôi không dùng lại
đồ của người khác bao giờ.

Lệ Sảnh vội rời khỏi ghế sofa, lách qua bàn trà, quỳ sụp xuống chân

Tích Tích.

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Tích Tích sững sờ cả người.

- Chị Tích Tích, nếu chị hận tôi thì muốn đánh, muốn chửi thế nào

cũng được, tôi chỉ cầu xin chị đừng nói ra chuyện gì, được không? - Lệ
Sảnh nước mắt ngắn nước mắt dài, - Tôi sai rồi, chuyện không nên làm
nhất trong đời tôi chính là chuyện này, tôi đáng bị trời đánh. Tôi có lỗi với
chị, có lỗi với bố mẹ của tôi, họ lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, cả đời
phải sống trong khổ cực. Họ luôn hi vọng tôi tìm được người chồng tốt, thế
mà ba mươi tuổi tôi vẫn chưa lập gia đình làm mẹ lo nghĩ đến bạc đầu, bố
suốt ngày thở ngắn than dài, có thời gian tôi không dám về nhà, không cầm
được lòng khi nhìn thấy vẻ thất vọng của họ... Sau khi gặp được Xuân
Phong, tôi cho rằng cuối cùng mình cũng gặp được người đàn ông có trách
nhiệm nhưng về sau tôi mới dần dần phát hiện ra, người anh ấy thực sự yêu
thương là vợ của mình, không ai thay thế được vị trí của chị trong lòng anh
ấy, để nhanh chóng thoát khỏi tình cảm này, tôi vội vàng nhận lời cầu hôn
của anh Liễu. Anh Liễu là người tốt, mẹ anh ấy cũng rất tốt, cuộc đời bà lận
đận lắm, một mình ở vậy nuôi con chồng, nửa đời người chịu nhiều gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.