ĐIỀU BÍ MẬT CỦA CHỒNG - Trang 501

Trong nhà không có bất cứ một tiếng động nhỏ nào, im ắng đến rợn

người, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cô giật thót mình,
hoảng sợ. Cả buổi chiều cô nhận ba cuộc điện thoại. Trong đó có một cuộc
điện thoại của Quảng Vận, lão nói với cô rằng, buổi chiều lão không gặp
được Tích Tích vì cô ta đi công tác đột xuất ở Thượng Hải. Lệ Sảnh không
còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện này, cô ậm ừ mấy câu rồi vội vàng cúp
máy. Một cuộc điện thoại khác là từ phòng y tá, nhân viên gọi hỏi khi nào
cô đến trực ca. Cô lừ đừ trả lời, mượn cớ gia đình xảy ra chút chuyện để
xin nghỉ, sau đó tắt máy di động. Sẩm tối Tông Nguyên gọi vào điện thoại
cố định, chuông réo khá lâu cô mới nhấc máy. Từ trước tới giờ, anh không
nắm rõ lịch trực ca của cô, vì thế thấy cô nghe máy anh cũng không hề
ngạc nhiên mà chỉ hỏi:

- Mẹ đâu?

Cô sợ hãi đáp bừa:

- Mẹ ra ngoài đi dạo rồi.

Anh còn muốn nói thêm chuyện gì đó nhưng cô cứ ậm ừ bảo mình

đang bận xem tivi rồi cúp máy, mặt tái mét.

Khi mặt trời lặn, Lệ Sảnh không dám ở trong nhà. Mẹ chồng vẫn nằm

nguyên dưới sàn nhà, cô không dám ngó vào phòng bà dù chỉ một lần. Mỗi
một phút ở trong nhà, cô đều có cảm giác ánh mắt u buồn của mẹ chồng
giống như hai mũi khoan sắc nhọn khiến cô sởn hết tóc gáy. Hơn tám giờ
tối, hai chân Lệ Sảnh mềm nhũn, thực sự cô không chịu đựng nổi sự dằn
vặt và nỗi sợ hãi khi ở cùng nhà với người chết, cô quyết định đâm lao thì
phải theo lao, trốn khỏi nơi này. Trốn đến đâu đây? Cô cũng không biết đi
đâu nữa, đó chỉ là một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu mà thôi. Cô lục sổ tài
khoản, mang theo ít hành lý đơn giản, sau đó ra cây ATM ở cổng khu
chung cư, rút hai vạn tệ rồi lên xe ôtô, nhấn ga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.