ĐIỀU BÍ MẬT CỦA CHỒNG - Trang 521

- Em không quan trọng nhưng anh quan trọng, đấy là đường phân cách

của hai bản ngã.

- Đường phân cách cái gì? Lỗi thời thì có.

- Khi anh không thể chịu trách nhiệm với ai thì tuyệt đối anh không

làm chuyện không nên làm. Anh thừa nhận là mình lỗi thời nhưng anh cũng
phải nhắc nhở em, em là con gái, đừng quá liều lĩnh. Một người đàn ông
không thể lấy em, tốt nhất đừng yêu anh ta làm gì, tình cảm ấy chỉ đem đến
tai họa cho em mà thôi...

- Rỗng tuếch! Anh đừng nói lý lẽ với em. Anh đi rồi, em sẽ không

quấy rối anh nữa.

Tây Tây đứng dậy, đá chân vào ghế sofa, vừa đi vừa hất mái tóc lòa

xòa. Sáng hôm sau Lý Dương tới công ty chào lãnh đạo, khi đi ngang qua
phòng làm việc của Tây Tây, anh cố ý dừng lại, ngó vào trong nhưng không
thấy bóng dáng cô đâu. Buổi trưa đồng nghiệp đưa anh ra sân bay, lúc ngồi
chờ lên máy bay, anh lấy điện thoại ra, định gọi điện chào Tây Tây. Anh ấn
đến số điện thoại của cô nhưng lại chần chừ không gọi nữa, anh chuyển
sang nhắn tin: “Tiểu Tây! Anh đi rồi, em ở lại công tác thật tốt nhé! Bảo
trọng!”

Nhắn tin xong, Lý Dương cất điện thoại vào túi quần, tựa lưng vào

chiếc ghế trong phòng chờ, nhắm mắt thư giãn. Chuông tin nhắn chợt vang
lên, anh ngỡ là tin nhắn của Tiểu Tây nhưng không phải, thì ra là tin nhắn
lừa đảo chuyển tiền, anh thất vọng, xóa ngay lập tức. Trong tiềm thức, anh
mong nhận được tin nhắn trả lời của cô, thế mà hơn mười phút trôi qua,
điện thoại vẫn im ắng. Có lẽ cô không để ý đến anh nữa? Thế cũng tốt,
không quan tâm đến nhau nữa, không ai nợ ai.

Anh đang nghĩ ngợi lung tung, tự dưng hành lý để cạnh người bị ai đó

đá sang, một bóng người lặng lẽ ngồi kế bên anh. Lý Dương choàng mở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.