ĐIỀU GÌ EM CŨNG MUỐN - Trang 173

Những nghệ sĩ đau khổ đột nhiên gặp

thời

Vẫn mặc cái áo phông trắng dây café suốt một tuần qua, Dan gần như đã

viết kín đặc cả một cuốn sổ tay mới, đầy những bài thơ ốm yếu về tình yêu
chỉ là những trò lừa thảm thương do Hallmark dựng lên để bán thiệp cho
ngày lễ Tình nhân và đem lại cho con người ấn tượng sai lầm rằng đời họ
nhiều ý nghĩa. Ngay lúc này, cậu đang viết một bài có tên “Xe đầy đá,” về
một gã chất đầy xe của hắn những đá và lái ra một con sông bởi vì chiếc xe
nhắc hắn nhớ về cô bạn gái cũ, kẻ thích lái xe vòng quanh và nghe tiếng
nhiễu trên đài trong xe thay vì âm nhạc.

Jenny gõ cửa phòng cậu. “Có thư cho anh này, Ngài Ẩn Dật.”
Dan bỏ bút xuống và mở cửa ra. Jenny đang mặc cái áo choàng nhà tắm

màu hồng và có một cái vệt ria màu trắng như kem dây lại trên mép. Nó
đưa cậu một cái phong bì.

“Cái gì trên mặt em thế?” cậu hỏi rồi cầm lấy thư.

“Em đang nhổ lông,” nó nói, quay đi và đi xuống sảnh vào nhà tắm.
Muốn là quái quỷ gì cũng được , Dan nghĩ, đóng cửa lại. Rõ ràng Jenny

đã mất đống thì giờ khi bị kẹt trong nhà để đọc tạp chí thời trang, nhưng thế
còn ích lợi cho con bé hơn là thành một con đĩ rạc.

Dan lật cái phong bì màu trắng mỏng lên và xem địa chỉ nơi gửi. Nó từ

tờ The New Yorker , chắc là một thư mời cậu đăng ký mua báo, trong khi bố
cậu đã đặt mua trọn đời rồi. Cậu mở ra và giở hai tờ giấy trắng được gấp
bên trong.

Ông Humphrey thân mến,
Cảm ơn ông đã gửi bài thơ “Đĩ” đến The New Yorke r. Xin chúc mừng!

Tôi rất hân hạnh được báo với ông rằng chúng tôi sẽ đăng bài thơ này trong
số ra ngày lễ Tình nhân. Nếu ông vui lòng điền vào bản Thông tin Người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.