ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TIỆM TẠP HÓA NAMIYA - Trang 384

này:

"Làm thôi. Đức Mẹ Maria sẽ tha thứ nếu chúng ta lấy trộm tiền của

mụ."

Cả Shota và Kouhei cũng vung nắm đấm lên. Đứa nào đứa đấy hừng

hực khí thế.

Bọn nó bằng tuổi, học chung cả cấp hai lẫn cấp ba. Ba đứa đã cùng

nhau làm đủ trò xấu. Nào là đánh tráo hành lý, ăn cắp đồ trong cửa hàng,
phá máy bán hàng tự động. Những trò ăn trộm không dùng đến bạo lực bọn
nó hầu như đã làm cả. Nhưng lạ thay, bọn nó chưa bao giờ bị bắt. Việc tuân
thủ nguyên tắc không hành động tại cùng một địa điểm, không sử dụng
chiêu thức giống nhau cũng như không vi phạm các điều cấm kỵ có lẽ đã
giúp bọn nó.

Bọn nó cũng từng đột nhập vào nhà người khác. Đó là hồi lớp Mười

hai. Vì sắp phải đi xin việc nên bọn nó muốn có quần áo mới. Mục tiêu là
nhà của một thằng giàu nhất trường. Biết được ngày cả nhà thằng đó đi du
lịch, bọn nó kiểm tra các thiết bị chống trộm cẩn thận rồi ra tay. Bọn nó
chẳng mảy may lo lắng chuyện thất bại. Thứ bọn nó lấy được chỉ là ba
mươi ngàn yên trong ngăn kéo vô tình để mở. Vậy thôi mà đứa nào đứa nấy
sướng rơn. Tuyệt nhất là nhà đó không hề biết là bị mất. Một trò chơi thú
vị.

Tuy nhiên học xong cấp ba, bọn nó không làm mấy trò đó nữa. Cả ba

đều đã thành người lớn. Sẽ bị đưa tên lên mặt báo nếu bị bắt.

Tuy nhiên lần này lại không có đứa nào bàn lùi. Có lẽ cả bọn đang bị

dồn vào chân tường nên muốn trút giận vào thứ gì đó. Thật lòng mà nói thì
Atsuya chẳng bận tâm tới việc Marumitsu sẽ thế nào. Nó mang ơn ông
giám đốc trước chứ còn ông Kiriya thì không thích. Kể từ khi ông ta lên
phụ trách, không khí trong trại trẻ xấu hẳn đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.