ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 121

– Bởi vì biết đâu một anh chàng đẹp trai giàu có nào đấy sẽ nhảy khỏi lô

ghế của anh ta để tán tỉnh mẹ.

Maggie cười phá lên:

– Coi như mẹ đã bị trừng phạt.
– Tại sao mẹ không rủ cô Joan đi cùng. Như thế cả hai có thể nói chuyện

về bố suốt buổi tối.

– Mẹ có gọi cô ấy ở văn phòng, nhưng hình như máy hỏng. Mẹ sẽ thử gọi

đến nhà cho cô ấy.

– Mẹ, tạm biệt mẹ nhé, ngày mai con lại nói chuyện với mẹ. - Tara nói.

Cô biết trong khi bố đi vắng thì ngày nào mẹ cũng sẽ gọi cho cô.

Cứ mỗi khi Connor đi ra nước ngoài hay đến chơi bài với cha Graham ở

câu lạc bộ thì Maggie lại bận bịu với một việc gì đấy ở trường Đại học. Có
thể là bất cứ việc gì ở GULP - Khoa Nhân văn trường Đại học Tổng hợp
Georgetown mà nàng là một trong những người sáng lập, hay Hiệp hội Các
nhà thơ đương đại và lớp khiêu vũ Irish, nơi nàng có giờ giảng. Dáng những
sinh viên trẻ đang khiêu vũ, những cái lưng thẳng tắp, những bước chân đập
nhẹ gợi cho nàng nhớ đến Declan O’Casey. Giờ đây anh ta đã là một giáo sư
nổi tiếng, có một chân trong trường Đại học Tổng hợp Chicago. Anh vẫn
chưa lập gia đình và mỗi dịp Giáng sinh vẫn gửi cho nàng một tấm thiệp, và
một tấm thiệp khác không ký tên vào mỗi ngày lễ Valentine. Chiếc máy chữ
cổ lỗ và cái chữ e thiếu một dấu móc bao giờ cũng để lộ tung tích anh.

Nàng lại cầm ống nghe lên và quay số nhà Joan, nhưng không có ai trả

lời. Nàng trộn cho mình một đĩa salad và ăn một mình trong bếp. Sau khi bỏ
đĩa vào máy rửa bát nàng lại gọi cho Joan. Vẫn không có ai trả lời, vì thế
nàng lên đường đến Kennedy Center. Mua một vé lẻ bao giờ cũng dễ.

* * *

Maggie ngồi như bị hút vào hồi một của vở La Bohème và chỉ ước có ai

ngồi bên để chia sẻ niềm say mê. Màn vừa hạ, nàng hòa vào dòng người đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.