ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 220

– Có tội. - Ông ta nói, không cần bàn bạc hay nói năng gì với bất cứ

thành viên khác nào trong đoàn hội thẩm.

Lần đầu tiên chủ tọa phiên tòa nhìn ngó đến Connor:

– Vì đoàn hội thẩm đã có được phán quyết thống nhất, cho nên đã ủy

quyền cho tôi tuyên bố bản án này. Và theo luật thì chỉ có một hình phạt duy
nhất cho tội ác của bị cáo. - Ông ta dừng lại và nhìn trừng trừng vào mặt
Connor, nói - Ta xử anh tội chết bằng cách treo cổ - Rồi ông ta quay sang
luật sư của bị cáo - Anh có muốn xin kháng án không?

Câu trả lời bật ra ngay lập tức:
– Không, thưa ngài.

– Việc hành quyết sẽ tiến hành vào hồi tám giờ thứ Sáu tới.
Connor chỉ ngạc nhiên một điều là tại sao bọn họ lại chờ đến tận thứ Sáu

mới treo cổ gã.

* * *

Trước khi đi Joan xem đi xem lại bài báo. Ngày tháng trùng khớp với thời

gian Connor đi vắng. Ðầu tiên là chuyến đi Colombia, sau đó đến chuyến đi
St. Petersburg. Ở đó - đúng như câu nói ưa thích của Connor - có quá nhiều
trùng hợp ngẫu nhiên.

Ba giờ đêm, Joan cảm thấy kiệt sức. Chị không muốn phải nói cho

Maggie biết kết quả việc điều tra của mình.

Và nếu thật sự Connor là người phải hầu tòa ở St. Petersburg thì không

được bỏ phí thêm một giây nào nữa, bởi vì tờ báo Thổ Nhĩ Kỳ đó đã ra hai
ngày nay rồi.

Joan tắt máy tính, khóa bàn và hy vọng sếp sẽ không nhận thấy hộp thư e-

mail hầu như rỗng không. Chị đi xuống cầu thang cũ kỹ để xuống tầng trệt,
nhét chìa khóa điện vào cửa kiểm soát, rồi len vào dòng người đi làm ca
sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.