ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 377

– Rồi con sẽ bị ngạc nhiên đấy, anh bạn trẻ ạ.
Có tiếng vật gì rơi xuống thảm ngoài cửa. Stuart đứng dậy:

– Ðể con lấy cho.
Tara nói trong khi Maggie đặt xuống trước mặt cô một đĩa trứng ốp lết:
– Stuart nói đúng đấy mẹ ạ. Mẹ không nên lãng phí thời gian để làm

người phục vụ không công. Mẹ có khả năng hơn thế nhiều chứ.

Maggie nói:
– Cảm ơn con. - Nàng quay lại bếp và đập một quả trứng nữa - Nhưng

mẹ thích ở với cả hai con. Mẹ chỉ hy vọng là không lạm dụng các con mà ở
quá lâu thôi…

Tara nói:

– Dĩ nhiên là mẹ chẳng lạm dụng gì chúng con cả. Nhưng đã sáu tháng

rồi, kể từ khi…

– Mẹ biết, con yêu của mẹ. Nhưng mẹ cần thêm chút thời gian nữa trước

khi phải về và đương đầu với Washington. Có lẽ bao giờ bắt đầu học kỳ mùa
thu thì mẹ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

– Nhưng thậm chí mẹ không nhận lời mời mà lẽ ra mẹ cũng thích mới

phải.

– Ví dụ cái gì?

– Tuần trước ngài Moore mời mẹ đi xem vở Fidelio

[24]

ở Nhà hát Nhạc

kịch, và mẹ đã nói với ông ta là tối hôm ấy mẹ bận.

Maggie nói:

– Tara, thành thật mà nói thì mẹ không nhớ tối hôm đó mẹ bận gì nữa kia.
– Con nhớ. Hôm ấy mẹ ngồi trong phòng và đọc Ulysses.
– Tara, Ronnie Moore là một người đàn ông ngọt ngào, và mẹ tin rằng dù

ở ngân hàng ông ta có làm nghề gì đi chăng nữa thì ông ta cũng làm việc rất
tốt. Nhưng ông ta không cần phải dành các buổi tối để nhắc cho mẹ nhớ
rằng mẹ nhớ bố con biết chừng nào. Và dĩ nhiên là mẹ cũng chẳng cần phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.