ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 50

Stuart McKenzie hỏi:
– Vậy bác làm chuyên môn gì?

Maggie liếc nhìn chồng: thường thì chồng nàng không thích một câu hỏi

liên quan đến nghề nghiệp như vậy.

Connor nhận ra Tara chưa báo trước để anh chàng mới tinh này đừng vi

phạm lời hứa của cô là sẽ không nói chuyện về công việc của bố.

Chưa bao giờ gã có một bữa ăn trưa vui vẻ như vậy. Cá tươi rói, chắc vừa

được đánh trước khi họ ngồi vào cái bàn ăn nhỏ ở góc bãi biển Cronulla này.
Hoa quả thì không hề có thuốc bảo quản hoặc đóng hộp, còn bia thì gã chỉ
hy vọng người ta sẽ xuất khẩu sang Mỹ thứ bia này. Connor uống một ngụm
cà phê rồi ngồi thả người dựa trên lưng ghế, nhìn người ta lướt ván chỉ cách
đó một trăm mét - một môn thể thao mà gã ước gì mình được biết cách đây
hai mươi năm. Stuart rất ngạc nhiên khi thấy tuy mới thử lần đầu nhưng bố
Tara trông có vẻ rất cường tráng. Connor cười nói rằng gã vẫn rèn luyện cơ
thể hai ba lần một tuần. Thật ra hai ba lần một ngày mới gần đúng với sự
thật.

Mặc dầu gã sẽ chẳng bao giờ thừa nhận có ai xứng đáng với con gái mình,

nhưng Connor phải thừa nhận rằng trong mấy ngày qua gã đã thấy thích thú
khi có chàng luật sư trẻ ở bên cạnh.

– Tôi làm trong ngành bảo hiểm. - Gã nói với Stuart, biết chắc rằng con

gái cũng nói với anh ta như vậy.

– Vâng, Tara nói bác là chuyên viên cao cấp, nhưng cô ấy không kể thêm

chi tiết nào về bác cả.

Connor mỉm cười:
– Đó là vì bác chuyên làm các vụ bắt cóc và đòi tiền chuộc, vì thế bác

cũng coi trọng các bí mật của khách hàng như cháu vẫn thường đảm bảo
trong nghề của cháu vậy. - Connor tự hỏi trả lời như vậy có khiến cho chàng
trai thôi không theo đuổi đề tài này nữa không. Nhưng không hề.

– Nghe có vẻ thú vị hơn những vụ liên quan đến điều hành các mỏ như

cháu vẫn thường phải tư vấn. - Stuart nói, cố gợi chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.