ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 76

Sau khi đọc xong từng chi tiết của bản ghi nhớ mật, Connor đưa trả cặp

hồ sơ cho Giám đốc.

Câu hỏi đầu tiên của bà ta khiến gã ngạc nhiên:

– Bao nhiêu lâu nữa thì anh đến hạn nghỉ hưu?
– Đến tháng Giêng sang năm thì tôi đến hạn được loại khỏi danh sách tác

chiến. Nhưng dĩ nhiên là tôi vẫn muốn được ở lại phục vụ công ty.

Dexter nói một cách thực tế:

– Hiện nay việc giải quyết một cách hài hoà đối với tài năng của anh quả

là hoàn toàn không dễ dàng chút nào. Tuy nhiên có một vị trí còn trống mà
tôi cảm thấy nếu đề cử anh thì sẽ thích hợp. - Bà ta ngừng lại một lát - Đó là
vị trí Giám đốc văn phòng ở Cleveland.

– Cleveland ư?
– Phải.

Connor nói:
– Sau hai mươi tám năm làm việc cho công ty, tôi hy vọng bà có thể tìm

cho tôi một việc gì đó ở Washington. Tôi tin rằng bà biết rõ là vợ tôi hiện là
Chủ nhiệm khoa Nhân văn ở trường Đại học Tổng hợp Georgetown. Hầu
như cô ấy sẽ không thể tìm được một vị trí tương đương ở Ohio.

Một hồi lâu im lặng.

Dexter nói với giọng như lúc đầu:
– Tôi mong được giúp đỡ anh, nhưng bởi vì lúc này ở Langley không có

việc gì thích hợp với anh. Nếu như anh cảm thấy có thể nhận công việc ở
Cleveland, thì có thể sau một vài năm nữa tôi sẽ đưa được anh về đây.

Connor nhìn thẳng vào người mà gã phục vụ suốt hai mươi sáu năm nay,

đau đớn nhận ra bà ta đang hạ lưỡi dao hiểm độc lên mình, lưỡi dao mà
trước đây bà ta đã từng sử dụng với bao nhiêu đồng nghiệp của gã. Nhưng
tại sao lại như vậy, trong khi gã vẫn thực hiện những mệnh lệnh của bà ta
chính xác đến từng chữ? Gã liếc nhìn cặp hồ sơ. Phải chăng Tổng thống đòi
hỏi phải có một vật hy sinh một khi ông ta đã bị chất vấn sát sạt như vậy về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.