ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 77

những hoạt động của CIA ở Colombia. Phải chăng Cleveland là phần
thưởng dành cho gã sau chừng ấy năm phục vụ?

Gã hỏi:

– Có còn cách nào khác không?
Giám đốc không hề lưỡng lự:
– Anh có thể chọn cách nghỉ hưu sớm.

Bà ta nói cứ như đang nói đến chuyện thay một người gác cổng căn hộ

của mình khi ông ta đến sáu mươi tuổi.

Connor ngồi im lặng, không thể tin nổi những điều đang nghe thấy. Gã đã

cống hiến cả cuộc đời mình cho công ty, và cũng như nhiều nhân viên khác
đã bao lần gã đặt cuộc sống của mình chênh vênh trên bờ vực.

Helen Dexter đứng lên:

– Có lẽ khi nào quyết định được anh sẽ thông báo cho tôi sau nhé.
Bà ta đi ra, không nói thêm một lời nào.
Connor ngồi một mình im lặng hồi lâu, cố thấm hết những lời Giám đốc

vừa nói. Gã nhớ lại Chris Jackson đã kể lại cho gã một cuộc nói chuyện
giống như thế này tám tháng trước đây. Nhưng với anh ta Giám đốc đề nghị
một ghế ở Milwaukee. Gã nhớ hồi đó gã đã nói với Jackson:

– Chắc điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đối với tôi. Dù sao đi nữa tôi

cũng ở trong các nhóm tác chiến, và chẳng ai có thể nghi ngờ rằng tôi có thể
đe doạ cái ghế của bà ta cả.

Nhưng Connor đã phạm phải một tội còn nguy hiểm hơn. Bằng cách thi

hành mệnh lệnh của Dexter, gã đã vô tình trở nên nguyên nhân khiến bà ta
có khả năng ngã ngựa. Nếu gã không còn ở đó để khiến bà ta vướng chân thì
có thể bà ta lại sống sót. Gã tự hỏi trong bao nhiêu năm qua đã có biết bao
nhiêu sĩ quan chân chính đã bị đem ra làm vật hy sinh cho tham vọng của bà
ta?

Joan bước vào làm gián đoạn những ý nghĩ của gã. Không cần hỏi chị

cũng biết là cuộc gặp không có gì tốt đẹp. Chị khẽ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.