ĐIỆU NHẢY CỦA SHOKUPAN - Trang 7

Đám tang bà vừa xong, các chú các bác đã ngay lập tức bán sạch

cả ngôi nhà và mảnh đất đi. Mẹ dù cố gắng phản đối tới phút chót,
nhưng cuối cùng không bảo vệ được ngôi nhà. Yuuki không biết nhà
bà bán đi được bao nhiêu tiền. Sau khi được đưa một khoản tiền
chuyển nhà cỏn con, mẹ và Yuuki bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang như
bầy chó hoang vậy.

Giờ Yuuki đang ở trong khu nhà xã hội. Đó là một căn nhà bê

tông cốt thép cũ bốn tầng. Đương nhiên ở đó không thể nuôi động vật
được.

Nếu bàn bạc với mẹ, liệu cậu có thể lén nuôi được không nhỉ?
Mẹ làm ở bệnh viện thú y nên không biết chừng sẽ mủi lòng đồng

ý với việc nuôi thú cưng cũng nên. Giờ chỉ còn biết trông đợi vào
chuyện đó mà thôi.

“Nên đặt tên chú mày là gì bây giờ? Không có tên thì chẳng làm

gì được cả.”

Chú chó đen nhìn lại Yuuki bằng đôi mắt tròn xoe. Quanh ria

mép nó vẫn còn dính vụn bánh mì nhỏ.

“Mày giỏi thật, không quệt bơ mà cũng ăn được loại bánh mì đấy.

À, phải rồi. Nghĩ tên phiền phức lắm, thôi lấy luôn tên Shokupan

*

cho

chú mày nhé?”

Vốn ban đầu cũng vì chú chó đen ngậm miếng bánh mì gối đầy

nấm mốc này nên Yuuki mới gặp phải tình huống nguy hiểm đó. Giờ
nếu cậu chọn bừa một cái tên cho nó, chắc cũng không bị trời phạt
đâu.

“Shokupan ơi!”
Chú chó giật mình phản ứng.
Yuuki gọi đi gọi lại cái tên “Shokupan, Shokupan, Shokupan...”

như đọc thần chú. Nếu đặt trọng âm vào chữ “pan”, nghe cũng giống
một cái tên đấy chứ. Thậm chí còn giống như tên của một con chó
ngoại quốc nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.