Ngồi trong quán McDonald được khoảng nửa tiếng, điện thoại của
Tưởng Nam đổ chuông. Chị nhận điện thoại, có vẻ không được tự nhiên
cho lắm, nói với người kia hồi lâu, cuối cùng kết bằng một câu: “Vậy anh
qua đi”.
Nghe điện thoại xong, sắc mặt Tưởng Nam sa sầm xuống. Tôi vốn định
hỏi xem ai gọi tới, nhưng nhìn vẻ mặt chị ta là lại chẳng dám mở miệng.
Mười phút sau, Đá Nhỏ đột nhiên nhảy xuống khỏi ghế, chạy thẳng ra
ngoài, vừa chạy vừa gọi: Bố ơi, bố ơi! Tôi sững sờ, quay đầu nhìn, chỉ thấy
một người đàn ông cao to phong độ đang bế Đá Nhỏ lên. Quay lại nhìn
Tưởng Nam, thấy mặt chị ta đầy vẻ mỉa mai, như thể rất khinh thường bố
của Đá Nhỏ.
Người đàn ông đó bế Đá Nhỏ bước đến, tới gần hơn tôi mới phát hiện ra
anh ta quả thực không chỉ đẹp trai thông thường, nhìn chắc khoảng hơn ba
mươi tuổi, rất xứng đôi với Tưởng Nam. (Lão họ Lâm ban sáng thua xa!).
Có điều vẻ mặt anh ta lại vô cùng khó chịu, anh ta tới trước mặt Tưởng
Nam, mở đầu luôn một câu: “Sao cô lại tự ý đưa con ra ngoài nữa hả?”.
“Con là con tôi, tôi muốn đưa ra thì đưa ra!”. Tưởng Nam nói, vẻ mặt
cũng chẳng lộ chút thiện chí gì.
Người đàn ông cười nhạt: “Tòa đã phán quyết thế rồi, cô còn muốn sao
nữa?”. Nói đoạn anh ta chuyển ánh mắt qua tôi, nhìn lướt một cái rồi nói:
“Đây là ai? Không phải con gà nào cô mới chăn chứ?”.
Tôi đang làm bộ hút coca, nghe anh ta nói mà suýt sặc chết. Xem ra tên
này học vấn cũng khá đây, còn biết từ “gà” trong ngôn ngữ văn minh bây
giờ nữa. Tưởng Nam nghe vậy liền nổi giận, đứng bật dậy nói: “Cố Minh
Hạo, anh ăn nói cho sạch sẽ chút đi!”.