dùng cái mai đảo qua đảo lại, từ xa đã ngửi thấy hương thơm nức mũi. Cách
chừng mươi bước Bạch Lộ đã xuýt xoa khen thơm quá, lại gần rồi, tôi nói
với người bán hàng: “Cho một cân hạt dẻ!”. Vừa dứt lời đã nghe Bạch Lộ
nói chen vào: “Không cần một cân đâu, bốn lạng rưỡi là được rồi!”. Tôi hơi
sững sờ, không hiểu bốn lạng rưỡi rốt cuộc là khái niệm gì? Một cân mà sợ
nhiều thì có thể lấy nửa cân thôi! Người bán hàng bảo: “Lấy luôn năm lạng
đi!”.
“Không!”. Bạch Lộ khăng khăng: “Chỉ lấy bốn lạng rưỡi thôi!”. Tôi
đứng bên cạnh nghe vậy thấy băn khoăn: em nhất quyết chỉ lấy bốn lạng
rưỡi là có ý gì? Lẽ nào liên quan gì đến chuyện hai chúng tôi?
Nghĩ đến đây tôi đành nói với người bán hàng: “Thế thì lấy bốn lạng rưỡi
thôi!”. Người bán lầm bầm mấy câu rồi cân cho chúng tôi bốn lạng rưỡi, lấy
giấy cuộn thành hình cái phễu rồi đổ hạt dẻ vào. Tôi trả tiền, Bạch Lộ đón
lấy phễu hạt dẻ liền cầm khư khư trong tay, vừa đi vừa nhấm nháp. Nhưng
em không đi ngược về mà lại bước tiếp vào sâu trong chợ. Tôi rút điện thoại
ra xem giờ, vẫn chưa đến chín giờ, nên cũng đi theo em luôn.
Hôm nay ngày nắng, nên lúc này trên bầu trời lấp lánh vô vàn vì sao,
cách chúng tôi vời vợi, bí hiểm vô cùng. Xung quanh vài cơn gió khẽ thổi
mơn man vào má, mát lạnh dễ chịu. Tôi và Bạch Lộ đi bên nhau, dưới ánh
sao ánh trăng và cả ánh đèn, dường như có một mùi hương thoang thoảng
vấn vít lấy tôi, quện lấy hương thơm của hạt dẻ, gợi nên một xúc cảm vô
cùng đặc biệt. Tôi chợt nhớ lại thời đại học, hồi đó cũng đã từng đi dạo với
mối tình đầu thế này.
“Anh ăn không?”. Đang đi, Bạch Lộ đột nhiên hỏi. Tôi giật mình, giọng
Bạch Lộ giống giọng mối tình đầu của tôi quá, đến nỗi khiến tôi hơi có chút
ảo giác nhầm lẫn giữa hai người. “Em đút thì anh ăn!”. Tôi buột miệng nói.
Vừa dứt lời tôi đã hối hận, bà nó chứ, đây là Bạch Lộ mà, đâu phải bạn gái
cũ của tôi!