ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 30

Chúng tôi cứ vậy, tay nắm tay đứng đó. Tình hình này kéo dài được

khoảng năm phút, sau đó nàng từ từ rút tay về. Xem ra đến giờ nàng mới
sực nhận ra đây. Da mặt tôi tuy có dày, nhưng cũng không thể cố sống cố
chết nắm mãi tay nàng không buông. Đành để nàng rút tay về vậy.

Khi tay nàng chầm chầm rút khỏi tay tôi, tôi mới nhận ra mặt mình đang

nóng bừng, tim bắt đầu đập thình thịch loạn xạ. Trong bóng tối, hương
thơm trên người nàng như không ngừng mời gọi: “Lại đây nào… lại đây
nào…”

Thời gian chậm rãi trôi đi, trong không gian tĩnh mịch, âm thanh trầm

đục ban nãy, tiếng thở của nàng cùng tiếng nhai kẹo cao su của tôi khi vang
lên đều nghe rất kỳ quái.

Từ lúc chúng tôi mắc kẹt ở đây đến giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng

có lẽ còn lâu nữa mới tới lúc được giải cứu. Cả thế giới như thể đã chết hết,
chỉ còn lại hai chúng tôi. Trải qua mấy bận thử thách ban nãy, cơn đói của
tôi, nỗi buồn… tiểu của nàng, đều đã tan biến. Thay vào đó là cảm giác lo
lắng vô vọng.

Quả nhiên khi ở trong tình trạng lo lắng, con người ta đặc biệt dễ mệt

mỏi. Bị nhốt trong thang máy hai tiếng đồng hồ, tôi sớm đã kiệt sức, đành
chậm chạp lết bước tới dựa sát vách, đoạn ngồi phịch xuống sàn.

Nàng cũng theo sát tôi, dịch lại sát vách, mới đầu còn đứng, nhưng chẳng

được bao lâu, có lẽ vì mệt quá, nàng cũng ngồi xuống theo tôi.

Chúng tôi ban đầu còn nói chuyện, tôi triển khai mưu kế, moi được tên

nàng. Nàng nói nàng tên Quách Á.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.