ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 357

vẫn hay ở nơi này nghĩ về nơi đó... chẳng hiểu sao một mình òa khóc... Tôi
cũng từng ở nơi đó quên mất nơi này... Nơi này luôn khiến tôi mơ màng
chẳng hiểu điều chi...”

82.

Lúc này đã gần mười giờ tối, hành lang bệnh viện hầu như không một

bóng người, ngoài tiếng nhạc cực khẽ vẳng ra từ phòng bệnh của Bạch Lộ,
không còn bất kỳ tiếng động nào khác.

Tôi đi bên Bạch Lâm, bước về phía thang máy, lòng âm thầm toan tính

nên ra đòn chốt hạ thế nào. Bạch Lâm chỉ cúi đầu im lặng bước đi, không
nói câu gì. Tôi định lên tiếng, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Vào
thang máy, tôi và Bạch Lâm cùng lúc đưa tay lên ấn số 1, hai ngón trỏ chạm
vào nhau rồi cùng lúc rụt lại. không khí bỗng chốc trở nên ám muội.

Sặc! Lòng tôi thầm hoan hỉ, còn Bạch Lâm lại đỏ bừng mặt. Xem ra đối

với tôi và Bạch Lâm, thang máy đã trở thành một thứ quá đặc biệt. Mỗi lần
cùng bước vào thang máy, cảm giác đều rất lạ. Hai chúng tôi đứng im lặng
một lúc, sau đó Bạch Lâm nhìn sang tôi, rồi đưa tay ấn số. Thang máy bắt
đầu chậm chạp đi xuống.

Tôi nhìn chằm chằm vào con số đỏ mỗi lúc một chuyển dần về 1, không

khỏi nhớ tới lần đầu gặp Bạch Lâm, nếu không có sự cố lần đó, liệu giữa tôi
và Bạch Lâm có thể xảy ra bao chuyện thế này không? Rồi lại nhớ tới buổi
tối lễ Tình nhân, sự cố thang máy ngắn ngủi lần đó đã giúp tôi biết được
trong lòng nàng cũng có tôi, đó có lẽ là khoảnh khắc lãng mạn nhất giữa tôi
và nàng! Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bắt đầu mong chờ thang máy có thể
khựng lại lần nữa. He he, nếu vậy nhất định tôi có thể giành lại Bạch Lâm.

Đang mơ tưởng ngớ ngẩn, thang máy quả nhiên khựng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.