ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 68

Nghĩ đến đây, thắc mắc lúc nãy lại lập tức hiện lên trong đầu tôi: Vì sao

Tưởng Nam dẫn tôi về đây? Chị ta muốn bao tôi thật ư?

Tôi cũng biết, chuyện tôi thầm đoán già đoán non liệu có phải Tưởng

Nam định dụ dỗ mình hay không thực ra chỉ là hoang tưởng viển vông. Một
sinh viên vừa tốt nghiệp như tôi, chẳng có gì trong tay, mẹ kiếp, còn là
người nhà quê, mặt mũi tuy không đến nỗi nào, nhưng còn lâu mới đến
đẳng cấp hào hoa đẹp trai. Tôi và Tưởng Nam, khác nhau như cóc ghẻ với
thiên nga. Chị ta không đời nào, và cũng chẳng việc gì phải dụ dỗ tôi cả!

Thế nhưng, Tưởng Nam cho tôi cùng đi Thượng Hải cũng coi như là biệt

đãi tôi rồi, giờ lại còn dẫn tôi về nhà chị ta nữa, việc này không thể không
khiến tôi mơ tưởng hão huyền.

“Ngồi đi, Tiểu Triệu!” Tôi đang suy lên nghĩ xuống trong lòng thì Tưởng

Nam lên tiếng: “Cậu cứ đứng thế làm gì?”

Ừm, ừm. Bấy giờ tôi mới dám ngồi, ngồi đã ngồi rồi, nhưng vẫn không

dám đặt hành lý trong tay xuống, sàn nhà Tưởng Nam quá sạch, tôi chỉ e
hành lý của mình dây bẩn ra thôi. (Thực ra vừa rồi, tôi cũng phải đắn đo
mãi mới dám bỏ giày bước vào đây.)

“Hội nghị lần này có lẽ phải kéo dài mất bốn năm ngày.” Tưởng Nam

cũng ngồi xuống, nói: “Cậu cứ tạm thời ở lại đây, công ty không phải thanh
toán tiền khách sạn cho cậu nữa.”

“Gì ạ?” Nghe vậy tôi lập tức đứng bật dậy. “Phó giám đốc Tưởng!” Tôi

lắp bắp: “Thế này… làm sao… làm sao được ạ? Tôi tìm bừa một cái nhà
nghỉ là được rồi.”

“Nhà của tôi có phòng cho khách, tuy đã lâu rồi tôi không ở đây, nhưng

hàng ngày đều có lao công tới quét dọn,” Tưởng Nam nói. “Cứ vậy đi!” Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.