ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 69

vẫn định nói thêm nhưng Tưởng Nam vẻ như đã không còn nhẫn nại nữa,
khoát tay làm tôi sợ không dám mở miệng.

Tiếp đó Tưởng Nam dẫn tôi vào phòng dành cho khách, mức độ hào

nhoáng trong phòng này cũng không cần phải nói thêm. Tôi đặt hành lý
xuống, rồi lại theo Tưởng Nam ra ngoài.

Lúc này chiếc đồng hồ lớn ngoài phòng khách đánh tinh tang lên sáu

tiếng, Tưởng Nam nói: “Đã 6 giờ rồi à, cậu đói chưa?”

“Chưa ạ,” tôi đáp. Tưởng Nam nhoẻn cười, nói: “Vậy cậu đợi đấy, tôi đi

tắm cái đã rồi chúng ta ra ngoài ăn, tiện thể rẽ vào siêu thị mua ít đồ.”

Trời! Đi tắm? Tôi chột dạ, thầm nghĩ: không phải chị ta đang ra ám hiệu

cho tôi đấy chứ? Tuy tôi đã coi qua không ít phim ảnh, kiến thức lý luận
cũng thuộc nằm lòng, nhưng kinh nghiệm vẫn là con số không thôi! Giờ
nên làm gì? Tiến hay lùi đây?

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, Tưởng Nam lại nói: “Ngồi tàu hỏa nửa ngày

trời cũng oải thật, cậu muốn tắm thì đợi một lát cũng đi tắm đi. Rồi chúng ta
đi ăn đồ tây, thế nào?” Nói đoạn chị ta mỉm cười. Tôi bất giác đờ người, đã
làm việc ở phòng Thu mua lâu vậy rồi, nói thực, chưa bao giờ thấy Tưởng
Nam cười, mọi người đều nói chị ta là kiều nữ lạnh lùng, hơn nữa còn là
lãnh đạo, trước nay đối với chị ta tôi đều nhất kính nhì sợ. Chưa từng dám
nghĩ một nụ cười như vậy có thể xuất hiện trên gương mặt chị ta. Tuy
nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, chị ta cười nhìn cũng rất dễ thương,
giống như Bạch Lâm trong thang máy đêm đó, sự dễ thương của một phụ
nữ trưởng thành.

Tắm xong, Tưởng Nam và tôi ra ngoài, xuống dưới đánh xe đi ăn tối.

Ngồi trong xe, tôi xem ra đã hiểu vừa nãy Tưởng Nam nói đi tắm hoàn toàn
không phải muốn dụ dỗ tôi, nhưng nhớ lại lúc ấy, ngồi trong phòng khách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.