ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 103

Vì vậy, có lúc tôi còn an ủi bản thân bằng suy nghĩ vô cùng biến thái:

MÌnh ở gần cậu ta nhất!

Nhưng chuyện đó nói lên điều gì?

Rốt cuộc tôi làm sao thế này?

No. 49

Buổi tối lúc ăn cơm, bố tôi lần đầu tiên không xem tin tức, bởi vậy bữa

ăn vô cùng yên tĩnh. Chúng tôi mặt đối mặt, không nói câu nào, bận và cơm
ăn.

Bố tôi làm rau diếp là đỉnh nhất, tôi đang ra sức nhai thì bất chợt ông đặt

bát xuống, nói: “Cảnh Cảnh à, bố và cô Tề định hôm Quốc khánh đi đăng
kí.”

Tôi cẩn thận nhai từng miếng cơm một, cố nuốt xuống,

“Vâng.”

Ánh đèn trắng sáng đến mức chói mắt, khuôn mặt đối diện với bố tôi, có

chút dối lòng.

“Chúng ta nghĩ rồi, cứ tiếp tục kéo dài mãi cũng không ra đâu vào đâu,

hơn nữa làm cũng đơn giản, thế nên không cần chuẩn bị gì, vừa hay ngày
quốc khánh cả hai con đều được nghỉ, bố mời bố mẹ với người thân hai nhà
đến, cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi.”

Tôi gật đầu, tiếp tục gắp thức ăn.

Bố tôi dường như không còn gì để nói nữa, bày vẽ hỏi tôi: “Con… vẫn

chưa gặp mặt nhỉ?”

Tôi lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.