ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 145

Cậu là người bình thường, do vậy cậu thích Lăng Tường Xuyến. Tôi

không phải, cho nên, tôi không thích cậu.

Một chút cũng không!

No. 72

Chúng tôi đều bỏ chổi và giẻ lau bảng xuống, cùng sánh vai ngồi trên bục

giảng, chân khua khua trong không trung. Bên tay phải là ánh tà dương
mượt mà như tranh thủy mặc bên ngoài khung cửa sổ, mép bên có thứ tình
cảm hết sức ấm áp, thực thực hư hư, đẹp đến mức khó phân thật giả.

Sau này, tôi vô số lần nhớ về cảnh tượng năm đó, tôi luôn hoài nghi có

khi nào kí ức của tôi xuất hiện sai sót gì đó chăng?

Buổi chiều hoàng hôn của tiệc liên hoan đó, dài đến vậy nhưng cũng

ngắn ngủi làm sao, yên tĩnh đến vậy nhưng cũng ồn ã làm sao.

Dài như vậy, như kí ức đẹp của cả một đời người cũng tiêu hao hết.

Nhưng lại ngắn ngủi đến thế, ngắn như vòng xoay như con ngựa gỗ trong

khu vui chơi, trẻ con chơi không biết thế nào là chán.

Yên tĩnh như vậy, khiến tôi không dám tin, tất cả mọi người dường như

đều lui khỏi sàn diễn, nhường chỗ cho tôi.

Nhưng lại huyên náo đến thế, trong đôi mắt của tôi chỉ ngập tràn nụ cười

sung mãn trí lực của cậu ấy.

Cậu ấy kể cho tôi về cây hạch đào bên sân vận động hồi cấp hai của cậu

ấy, nó cao lắm, lá có đường vân vô cùng đặc biệt.

“Sau này, tôi mới biết hóa ra là bố tôi trồng. Bố tôi là học sinh trường cấp

hai trực thuộc Đại học sư phạm. Năm đó sân vận động vẫn là một con
đường đất, ông ấy cùng với người bạn cùng bàn nhân dịp Tết trồng cây liền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.