ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 154

Thực ra, chỉ cần đóng cửa vào thì tôi không nghe thấy tiếng ồn mấy, có

điều chỉ cần một chút âm thanh đó thôi cũng khiến đầu tôi ong ong chực nổ.

Cũng may tôi vẫn còn sót lại chút lí trí và nhân tính, không giống như

người đàn bà chua ngoa mà nhảy ra ngoài, đập cái đường cao tốc ngu si kia
thành tám mảnh. Nhưng cũng có lúc cô Tề gõ cửa mang sữa vào phòng cho
tôi, tôi không khống chế được cảm xúc, quay đầu trừng mắt nhìn cô đang
đứng hóa đá ở cửa, luôn trưng ra cái bản mặt kiểu như bà và con trai bà nợ
tôi 22 nghìn ngân lượng mặt dày.

Tôi thật sự không cố ý như thế.

Liên hệ tới âm thanh gây ức chế của bộ đồ chơi do Trương Phàm tạo ra ở

bên ngoài phòng khách, người nhạy cảm như cô Tề lập tức ngầm hiểu rằng
đó là khuôn mặt kìm nén nỗi bất mãn, bực dọc trong lòng.

Cô ấy cười bối rối, đặt sữa lên bàn học, nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc tôi, nói:

“Mệt rồi thì nghỉ chút đi! Phải biết kết hợp hài hòa lao động – nghỉ ngơi.”

Sau khi cô ấy đi ra ngoài, tôi lén lén lút lút chạy đến áp tai vào cửa nghe

lén, đúng như dự đoán, nghe được tiếng cô Tề mắng Trương Phàm: “Mau
thu dọn đồ chơi đi, điên rồi phải không? Con yên lặng một chút không được
hả?”

Bố tôi không hiểu chuyện gì: “Cứ để nó chơi chút đi mà. Phàm Phàm làm

hết bài tập rồi chứ, làm hết rồi thì tiếp tục ngồi chơi đi.”

Sau đó thì tôi nghe thấy tiếng Tiểu Phàm tháo dỡ đồ đạc. Thằng bé trước

nay vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng cãi lời người lớn, cũng chưa
từng ương bướng khó ưa. Đột nhiên tôi cảm thấy mình hết sức khốn nạn, rõ
ràng không thể làm gì được là tôi, ấy vậy mà lại đổ hết trách nhiệm lên một
đứa trẻ chẳng mấy khi có cơ hội tạo ra tiếng ồn.

Trong lòng thấy chua xót lạ, tôi thật ra muốn cái gì đây cơ chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.