ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 188

“Chị nói thật đấy, bên cạnh em cũng có cậu bạn như thế đúng không?

Người có thể tỏa sáng, tích trữ lượng lớn năng lượng mặt trời. Lúc buồn thì
hãy nhìn họ nhé.”

Tôi dựa vào tường lĩnh hội câu nói của chị rất laau. Cuối cùng vẫn là

không hiểu gì hết. Nhưng mà trong đầu tôi xuất hiện bóng dáng của một
người, cứ ở đó, không tiêu tán, không mất đi, lâu, rất lâu như vậy.

Người mà có thể phát quang, có hương vị của mặt trời, đúng, lại còn tích

lũy năng lượng mặt trời nữa.

No. 93

Tôi đang miên man trong dòng suy nghĩ của chính mình, hình ảnh của

cậu bạn ấy trong đầu lại càng rõ ràng, trùng hợp khớp với người đang ở
trước mắt tôi.

Dư Hoài xuất hiện ở trước cửa lớp, cặp sách chỉ đeo một bên, bên trong

mặc một chiếc áo phông màu đen, khoác bên ngoài là chiếc áo đồng phục
màu trắng, chiếc mũ to đùng đội ngược, lưỡi mũ chạm vào gáy. Cậu ấy
thong thả bước một bước lớn vào lớp, một nửa thân người còn bị đâp vào
khung cửa, đau đến mức mặt mũi nhăn nhó cả.

Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi đầy kinh ngạc.

“Mới sáng sớm mà lại phát bệnh rồi à?”

Cái miệng oang oang của cậu ấy làm cho mọi người rảnh rỗi trong lớp

dồn hết sự chú ý vào tôi, tôi đỏ mặt, chỉ biết như con đà điểu, vùi đầu vào
trong rèm cửa sổ.

“Trốn gì mà trốn, cậu không biết vái rèm đấy bẩn như thế nào không?

Lần trước, lúc Từ Diên Lượng còn ngồi ở chỗ gần cửa sổ, buổi trưa ăn cơm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.