ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 197

Lúc đó, Dư Hoài nhìn thấy hành động đó của tôi, nói câu trước đá câu

sau: “Haiz, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng
không trộm. Cậu xem cậu kìa…”

Tôi hỏi cậu ta có ý gì, cậu ta cứ lắc đầu, tiếp tục cảm thán tụng đi tụng lại

cái câu nghe không hiểu chút gì đó.

Mở khóa điện thoại, là tin nhắn của bố tôi. Tôi đoán là đã đến cửa lớp rồi.

Tôi chạm vào “Xem”, sau đó đứng hình.

“Cảnh Cảnh, Đảng bên tỉnh kéo dài thời gian họp, đi không được, bố bảo

cô Tề đến họp cho con rồi.”

Xem chừng là do sắc mặt tôi quá ư là khó coi, Dư Hoài tiến gần về phía

tôi hỏi: “Sao thế?”

Ván đã đóng thuyền, đã đến lúc nào rồi, có kháng nghị cũng vô dụng.

Nhưng tôi vẫn không cam tâm mà gửi lại một tin: “Mẹ con cũng không
rảnh à?”

Bố tôi cũng “rep” rất nhanh: “Bố hỏi mẹ con trước rồi, mẹ con nói cũng

phải họp.”

Lúc đó không biết là có cảm giác gì nữa. Tôi vò nát tờ kết quả điểm thi

trong ngăn bàn, lần đầu tiên phẫn nỗ, hận bản thân sao chỉ thi được ngần ấy
điểm.

Quá mất mặt.

Lúc này tôi mới hiểu, bố mẹ tôi dù có không hợp đến đâu, có bao nhiêu

khoảng cách hơn nữa, họ vẫn là người thân nhất của tôi. Tôi có thể phơi
bảng điểm thấp lẹt đẹt trước mặt họ cũng không sao, không thấy có gì khó
xử cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.