ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 207

“Cậu đang chờ Giản Đơn hả?” Tôi hỏi.

“Không.” β đưa đôi mắt hoang mang trả lời.

“Vậy chờ phụ huynh à?”

“Bố mẹ tớ không đến.”

“Tại sao?”

β bí hiểm nói với tôi: “Vì tớ không báo cho họ.”

Dư Hoài khó hiểu, hỏi: “Tại sao cơ?”

Tôi phóng tầm mắt về phía Dư Hoài, cái tên tàn tật não này.

Kết quả của β đứng trong top 5 cuối năm lớp, đặc biệt là môn Toán, chỉ

bằng số lẻ của Dư Hoài.

“Vậy cậu tính sao?” Tôi hơi bất an hỏi cậu ấy.

β quay đầu lại, đôi mắt cuối cùng không còn hoang mang nữa: “Cảnh

Cảnh, cậu có biết có chợ lao động gần trường ở đâu không?”

Tôi lắc đầu, Dư Hoài càng thấy thích thú: “Cậu định làm gì ở đấy?”

β vô cùng nghiêm túc: “Tớ muốn thuê một ông bố.”

No. 102

Tôi và Dư Hoài sánh vai, cùng ngồi ở sân thượng khu hành chính.

Khu hành chính trước nay buổi tối đều không bật đèn, tôi ngồi trong màn

đêm càng ngày càng tối dần, ngồi tựa vào kính, tiếng người huyên náo bên
khu giảng đường như bị dìm vào một chiếc nồi, chỉ nghe thấy chút âm
thanh bập bõm vọng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.