ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 225

tưởng lại sự kiện thoát chết ở quán net mà Dư Hoài từng nói qua: hình như
có Lâm Dương và người con mà cô vừa nãy có nhắc đến – Tương Xuyên,
còn có một cậu bạn, à, còn có một cô bạn rất xinh đẹp – Lăng Tường
Xuyến, à ừ, cậu ta là nữ, không tính.

Tôi vừa nhập tâm suy nghĩ và chậm rãi bước ra cổng trường, nhìn thấy xe

buýt đen kịt người là người, tôi liền giơ cánh tay cứng nhắc ra, xa xỉ gọi
một chiếc taxi.

Tài xế lắm chuyện, hỏi: “Ồ, bạn học nhỏ, vừa kết thúc buổi họp phụ

huynh, phụ huynh của em đâu?”

Tôi nhếch miệng: “Đi chuẩn bị rồi.”

“Chuẩn bị gì cơ?”

“Dao thái rau ở nhà cùn rồi, họ về nhà trước để mài.”

Lúc trên xe tôi có gọi điện về nhà, Trương Phàm nghe máy. Lúc này tôi

mới nhận thức được một việc, cô Tề giúp tôi đi họp phụ huynh, bố tôi
không có nhà, vậy thằng bé Trương Phàm tối ăn gì chứ?

“Không sao, chị ơi, em ăn bên nhà bà ngoại rồi.”

“Cô… mẹ em về chưa?”

“Vừa về ạ, mẹ đang định gọi chị hỏi chị đang ở đâu, nhắc chị mau về nha

ăn cơm.”

“Vậy bố chị đâu?”

“Chú Cảnh vẫn chưa về nhà. Mẹ em nói, chú đi ăn cơm cùng giám đốc

rồi. Chị đang ở đâu thế?”

Tôi gọi mẹ nó là cô Tề, nó gọi bố tôi là chú Cảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.