ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 349

Chỉ có kẻ ngốc mới không nghe ra đó là ý gì. Mặc dù biết đó chỉ là đùa

vui nhưng tôi vẫn thấy không thoải mái.

Lỡ như tôi thật sự đến tìm hotboy để tỏ tình thì sao, thế không phải là xấu

hổ chết à.

Trong tiếng cười ầm lên của mọi người, tôi nhìn thấy một người con trai

ở hàng thứ hai từ dưới lên mặc chiếc áo khoác đồng phục đi ra, có một vào
tên cợt nhả kề vào vai anh ta nói cái gì đó, bị anh ta cười rồi đẩy ra. Tuy
không phải tôi đến tỏ tình nhưng giây phút đó, tôi đột nhiên cảm giác nếu
đã đến rồi thì không bằng tiện đó mà tỏ tình cho rồi…

“Em tìm anh có chuyện gì không?”

Giọng nói của Thịnh Hoài Nam còn hay hơn giọng nói tôi nghe ở trên sân

khấu hôm kỷ niệm thành lập trường, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

“Xin lỗi, vừa nãy bọn họ chỉ đùa chút thôi, em đừng để ý.”

Đúng là người tốt. Tôi lắc đầu như trống bỏi, chị đang lau cửa kính cũng

không tránh chúng tôi, ngược lại lại tiến về phía cửa tiếp cận, ánh mắt nhìn
tôi không tốt lắm.

Ác cảm lúc nãy tôi bị trêu đùa lại bắt đầu trào dâng.

Cho nên, tôi lấy dũng khí trợn mắt nhìn lại chị ta, sau đó dùng thái độ

lãnh đạm lấy ra quyển nhật ký trong tay: “Chào anh, em ở lớp 10-5, là bạn
cùng bàn của Dư Hoài. Hôm nay cậu ấy bị ốm không đi học được, nhờ em
trả quyển nhật ký này cho ngài, cậu ấy nói cảm ơn ngài.”

“Ngài…”Thịnh Hoài Nam dở khóc dở cười nhận lấy quyển nhật ký,

“Ngài…. Khách sáo gì chứ, gọi anh là ngài giống như anh đã là ông cụ rồi
ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.