ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 37

“Dân lập Sư Đại.”

Tôi líu lưỡi: “Đấy chính là trường cấp hai tốt nhất ở thành phố chúng ta,

nghe nói năm nay có gần 100 người được Chấn Hoa tuyển thẳng, chưa nói
đến việc phân lớp với tự phí, làm gì lại không có bạn cấp hai của cậu chứ?
Dựa theo xác suất thì cũng phải có chứ nhỉ.”

Cậu ta nheo lông mày: “Uầy, cậu mà cũng hiểu xác suất à?”

Tôi trợn trắng mắt.

Cậu ta cười: “Bạn cùng trường thì có nhưng cùng lớp thì không có, người

ở lớp khác thì tôi lại không quen.”

“Cho dù là không cùng lớp thì tốt xấu gì cũng phải quen được vài người

chứ, bạn học cùng trường tận ba năm cơ mà.”

Cậu ta nhún vai: “Nhiều người như vậy, hơi đâu mà làm quen, mệt bỏ

xừ.”

Tôi cảm thấy ở điểm này thì chúng tôi hoàn toàn không cách nào “khai

thông”: Thật là không dễ gì mà có nhiều người cùng thi đỗ vào trường này
với cậu, đây chính là duyên phận tu luyện bao năm mới thành, cậu thật
không biết quý trọng. Cậu không giống như tôi, từ một tỉnh lẻ mà thi đỗ vào
đây, đến một người quen cũng khó mà có được.

“Cậu học ở trường nào?”

“Trung học 13.”

Tôi đã chuẩn bị tốt để xem biểu hiện nghi ngờ của cậu ta nói “Chưa từng

nghe đến cái trường này” rồi, thế mà cậu ta lại vui mừng hết sức mà nói:
“Ồ, cậu và cô nhỏ của tôi học cùng trường đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.