ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 374

Dư Hoài nâng cằm, ánh mắt xuyên qua bức tường đối diện, trôi về

khoảng không vô định.

Về câu nói này, nếu là hồi mới nhập học thì người hấp tấp như tôi nhất

định sẽ phản ứng kịch liệt hơn cả Chu Dao. Cậu suốt ngày xem giáo trình
đại học còn dám nói như vậy, chẳng bằng cậu bảo tôi đi chết đi à? Nhưng
ngày qua ngày, tôi ở Chấn Hoa chuyện gì, người gì cũng gặp qua, cũng
trưởng thành lên rất nhiều và cũng nghiệm ra một điều, tôi sẽ không lấy tiêu
chuẩn ăn no mặc ấm là đủ của mình đi đánh giá người khác liệu có nên biết
hài lòng với hiện tại hay không.

Cùng dưới một bộ đồng phục nhưng lại đập những con tim khác nhau.

Dư Hoài nói tiếp: “Hồi cấp hai tôi vì thi đấu mà mất thăng bằng, lỡ dỡ

mất kì thi, thành tích cũng không ra gì. May mà đó chỉ là thi cấp hai, vẫn
còn có thể đỗ Chấn Hoa, tuy chỉ là lớp bình thường nhưng thi đại học thì
phải làm sao? Tiếng Anh và Văn của tôi đều không tốt, cũng không có niềm
tin có thể cùng lúc học giỏi nhiều môn như Lâm Dương, tôi cảm thấy mình
phải sớm đưa ra quyết định một chút.”

Sân thượng mênh mông mây trời, từng lời nói của cậu ấy mang theo chút

âm vọng, cứ chờn vờn trong không trung vây quanh tôi.

Tôi đột nhiên ý thức được rằng không biết từ lúc nào chúng tôi trở thành

bạn tốt, nếu không nhất định cậu ấy sẽ không tâm sự với tôi những điều
này. Trước nay cậu ấy không hề giải thích với tôi bất cứ chuyện gì, chuyện
của Trần Tuyết Quân là do tôi ép nói. Cậu ấy ngày nào cũng ngồi làm
những đề mà tôi xem không hiểu, bận những chuyện mà tôi không rõ, mông
lung những chuyện mà tôi không cách nào có thể chia sẻ cùng. Chỉ có mình
cậu ấy giúp tôi, khi cậu ấy có khả năng giúp.

Nhưng bây giờ cậu ấy chịu kể cho tôi rồi. Cùng lúc cậu ấy khó xử, hết

sức nuối tiếc thì tôi bắt đầu vì sự tin tưởng và cảm giác thân thiết này mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.