ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 384

“Là bạn cùng bàn em bảo muốn giảm béo”. Trương Phàm cố ngoạm

miếng tôm to, miệng nói lùng bùng: “Cậu ấy béo lắm, bọn em đều không
muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy, sẽ chật chết mất.”

“Bạn cùng bàn em bao nhiêu mà bảo béo?” Tôi không phục: “Em xem,

bọn em một cô bé chưa đến mười tuổi đến mức đó rồi đó.”

“Liên quan gì đến chị em mình chứ?” Trương Phàm ấm ức cao giọng,

đây là lần đầu tiên thằng bé kể chuyện ở lớp với tôi: “Hôm nào em cũng
bảo bạn ấy nhường ít chỗ cho em, bảo cậu ấy đừng vứt vỏ bánh kẹo ra đất,
nhưng cậu ấy không bao giờ chú ý, còn chê em lùn nữa!”

Tôi thích cái dáng vẻ vội vàng giải thích của thằng bé, nó dần dần coi tôi

là chị ruột rồi, nói chuyện cũng càng ngày càng tùy tiện, nó không còn là
con mèo nhỏ lần đầu gặp mặt chỉ trốn ở một bên rồi cắm đầu ăn tôm nữa.

“Được rồi! Nếu cậu ấy đã không quan tâm bọn em nói gì, thế sao tự dưng

lại muốn giảm béo?” Tôi hỏi dồn.

“Bọn em có tổ chức cuộc thi truyền thanh, lúc xếp hàng, lớp phó thể thao

nhặt cậu ấy và mấy bạn nam cực kì béo ra, bảo mấy bạn ấy đừng ra sân nữa.
Bởi vì cậu ấy thích lớp phó thể thao ha ha ha nên đã khóc tại trận luôn.”

Thằng bé này chưa đến tuổi dậy thì, vẫn còn ngây thơ hồn nhiên cho nên

nó mới tùy tiện nói ra câu cuối “bởi vì…nên ha ha ha” không hề nghĩ ngợi
gì. Dường như tôi nghe thấy được tiếng trái tim thủy tinh của bé mập kia
dần dần vỡ vụn.

“Nữ vi duyệt kỉ giả dung ma3, em biết cậu này không?”

Trương Phàm đang cắm đầu vào túi bánh rán, tôi chỉ nhìn thấy hình con

bò in trên túi ni lông lắc lắc đầu với tôi.

Em không hiểu đúng không, chị biết là em không hiểu mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.