ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 481

Cứ vướng mãi chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Tôi không biết cô ấy đã phải trải qua những chuyn gì trong quá khứ, cô

ấy cũng sẽ không kể với tôi.

Cho dù thế nào, cô ấy cũng là một nửa của bố tôi trong phần đời còn lại,

sau khi tôi lớn lên rồi rời khỏi, người ở bên bố tôi chính là cô ấy, chứ không
phải tôi. Tôi và cô Tề vốn dĩ không có yêu cầu gì đối với người kia, như
vậy cũng tốt, tất cả lại trở về trạng thái ban đầu rồi.

Có một số giới hạn càng ngày càng rõ, thật sự rõ ràng.

Mẹ tôi từ chối đề nghị đưa tôi về nhà của bố tôi. Tuy tôi không hé răng

nói nửa lời, biểu hiện cũng hết sức bình thường, nhưng trực giác của người
làm mẹ nói cho mẹ tôi rằng có gì đó không đúng lắm.

“Qua rằm thắng giêng rồi cho Cảnh Cảnh về sau. Tôi nghỉ đến mười lăm,

vừa hay có thể ở bên con nó.” Mẹ tôi nói trong điện thoại.

Bởi vậy, nửa tháng còn lại trước khi bắt đầu đi học tôi sống với mẹ.

Ngày tôi về nhà bố tôi, cô Tề làm một mâm cơm, chúng tôi nói chuyện

như chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả đều trở về đúng quỹ đạo.

Nội tâm của Cảnh Cảnh có gì đó khác đi rồi, tôi có thể cảm nhậ được

nhưng lại không biết thay đổi ở điểm nào.

Có lẽ tôi đã tiến gần hơm đến ranh giới trưởng thành rồi!

No.247

Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng mong đi học đến vậy.

Ngày bắt đầu học kỳ mới, tôi dậy từ rất sớm, mang theo bút ghi âm và vở

ghi chép của Tân Đông Phương rồi đeo cặp sách lên, vui vẻ bước ra khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.