ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 621

lớp học lại phải trọ ở trường, tất cả đều phong tỏa, có lẽ em ấy đã vào trọ
rồi đó.”

Tôi nói: “Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy.”

Trương Bình gật đầu, nhìn tôi vẻ lo lắng.

Thầy nói: “Cảnh Cảnh, đừng buồn.”

Thầy biết gì chứ, lại còn bảo em đừng buồn!

Tôi cố gắng không để rơi nước mắt, nhưng cho đến tận hôm nay, nhắm

mắt lại tôi vẫn nhớ được ánh mắt của thầy lúc đó.

Nói thật lòng, đó là ánh mắt không cam tâm nhìn vào mắt tôi.

No. 319

Tôi chịu được, tôi không hề khóc. Vốn dĩ đã ăn mặc rất lịch sự rồi lại còn

ngồi bên vệ đường nơi con phố đông người, tôi mà còn lau nước mắt nữa
thì chắc chưa đến năm phút sau sẽ có ca sĩ đường phố đến hát cho tôi bài
“Bắc Kinh, Bắc Kinh”.

Cho nên tôi không khóc, tôi chỉ cười chính bản thân mình.

Lúc tôi ở Tây Tạng, tại sao lại không nói cái kết này cho lão Phạm?

Có lẽ là do bản thân tôi thấy mất mặt.

Tôi từng viết thư cho Dư Hoài nhưng vì không biết rõ tên lớp nên ở dòng

người nhận luôn viết “Dư Hoài, học sinh lớp học lại trường Cao đẳng thực
nghiệm”; lại còn n tin nhắn khích lệ dài dằng dặc nửa đêm tôi nhắn từng
chữ từng chữ một. Song điều đó khiến tôi sau này ghét cay ghét đắng, lúc
đó còn chu đáo thu thập bản chép tay của Chickensoup of soul cho cậu ấy,
những cuộc điện thoại ấn hủy bỏ….

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.