ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 642

Cô ấy cũng không sợ, cười ở đầu dây bên kia. Mẹ tôi lại còn nói thầy bói

nói tôi có số tài phú, bây giờ tôi đã ngẫm ra rằng tại sao đại đa số thầy bói
đều mù. Trước khi người khác mắng bọn họ, bản thân họ trước tiên phải
chặt đứt nguy cơ.

Ban ngày cô Tề đi làm hộ lý, cho nên buổi tối chỉ có tôi và bố ăn cơm

cùng nhau.

Do đề tài “Dư Hoài” gặp phải sự phản ứng kịch liệt của tôi nên hôm nay

khi gặp tôi bố có chút mất bình tĩnh.

Chúng tôi đối diện với nhau, và từng miếng cơm vào miệng, bỗng dưng

bố tìm được đề tài nói: “Sau khi Lâm Phàm xuất viện mấy ngày cũng nên
đến trường, phòng mới sửa sang cũng hòm hòm rồi, nó vừa đi chúng ta cũn
chuyển luôn. Mấy bài thi, sách vở trong phòng con nhiều thành cả xếp, mấy
hôm trước bố và dì Tề phải sắp xếp cả một buổi chiều mới xong.”

“Dạ!” Tôi gật đầu.

“Con giữ lại đồ của bạn cùng bàn nhiều thật đó.” Bố tôi cười.

Tôi ngây người, phút chốc thẹn quá hóa giận.

“Ai cho bố động vào đồ của con!” Tôi như bị giẫm phải vào đuôi xù lông

lên: “Đều là người sắp nghỉ hưu cả rồi nghỉ ngơi chút không được sao? Thu
dọn đồ đạc thì thu dọn đồ đạc, sao còn lật ra xem làm gì! Bố nhàn nhã quá
thì xuống dưới lầu luyện thái cực quyền, tập nhảy “Bị thương không nổi”
không được sao?”

Tôi không quan tâm phản ứng của bố, chỉ cắm đầu xông vào căn phòng

kia của tôi.

Bao nhiêu năm trôi qua, ngăn kéo của tôi chưa nghiên cứu ra một chú

mèo máy Doraemon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.