ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 644

“Mẹ ơi, có chị nào nói thế này không, mẹ phân xử cho con.”

“Chị nói có gì không đúng? Con đáng đời.” Cô Tề lườm nó một cái, quay

sang hỏi tôi: “Không phải tối nay là bố con đến ư? Cô nghe Lâm Phàm nói
tối qua gần hai giờ đêm con mới về nhà. Hôm nay dì hỏi thăm y tá rồi, bảo
bọn họ truyền nước sớm sớm chút, con cũng nên về nhà sớm đi.”

“Không sao, con ngoài rảnh vẫn là rảnh, cô mau về nhà đi, mệt mỏi cả

một ngày rồi.”

Cô Tề lại dặn dò Lâm Phàm một hồi lâu mới rời bệnh viện về nhà. Tôi

nhìn Lâm Phàm ăn hết hộp canh, đợi khi nó bắt đầu truyền nước mới ra
ngoài.

Kỳ thực tôi không biết nên đi đâu tìm Dư Hoài, nhưng tôi luôn cảm giác

rằng có lẽ còn có thể tình cờ gặp lại lần nữa. Tối qua không để lại số điện
thoại, dù có lưu tôi cũng không chủ động gọi điện thoại nhưng ngẫu nhiên
một lần cũng không quá đáng nhỉ?

Tôi cứ nghĩ như thế, chặn một cô ý tá ở cửa lại, đang muốn hỏi thăm

bệnh nhân mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu nằm ở đâu thì bỗng nhiên có
người gõ đầu tôi từ phía sau.

Là Dư Hoài, hình như vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt nhẹp, mặt hơi đỏ,

nhìn liền cảm thấy khoan khoái.

Đúng thế, tôi cười. Cậu ấy biết phòng bệnh của Lâm Phàm, cậu ấy đến

tìm tôi dễ hơn việc tôi đến tìm cậu ấy nhiều.

Hiện tại như thế, trước đây cũng như thế.

No. 331

Cậu ấy hỏi tôi ăn cơm chưa, tôi nghĩ một chút rồi nói chưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.