ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 646

tốt. Họ giờ thế nào rồi?”

“Từ Diên Lượng thi công chức rồi đi Thanh Đảo, bây giờ làm nhân viên

khoa học trong văn phòng thành phố, dần bước theo con đường ổn định rồi.
Năm ấy Giản Đơn đúng là “chó ngáp phải ruồi”, thế mà đỗ vào đại học
chính trị và pháp luật, bây giờ đang học nghiên cứu sinh, chắc sang năm
cũng tốt nghiệp rồi. β vẫn còn đang học bên Mỹ, đều ở London giống Hàn
Tự. Con trai Trương Bình cũng bốn tuổi rồi, cậu ấy cuối cùng cũng từ bỏ
rồi.”

Tôi kể liền một mạch mọi chuyện chứa trong não tôi cho cậu ấy nghe.

Dư Hoài gật đầu; không mảy may có ý nghĩ lôi một người ra để tiếp tục

hỏi thâm căn kẽ tình hình. Tôi không biết cậu ấy là không quan tâm, hay là
sớm đã biết rõ cả rồi.

“Thế sao cậu biết mình mở studio chụp ảnh? Nghe ai nói thế?”

Dư Hoài bỗng nhiên có chút không tự tại.

“Google.” Cậu ấy lời ít ý nhiều.

Sau đó tôi nên nói gì? Ừ?

“Cậu tìm kiếm tên mình?”

“…Ừ.”

“Tại sao?”

Cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, đột nhiên nhìn chằm chằm vào nửa bát mì

còn thừa của tôi: “Cậu không đói sao?”

“Không đói lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.