ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 669

chẳng khác nào là người tàn phế. Sau đó cũng may, ông trời không tuyệt
đường người, bác đợi được nguồn thận và dùng hết số tiền tích lũy để làm
phẫu thuật”.

Tôi nghe mà chua xót trong lòng, nắm chặt tay bác ấy.

“Bố nó không thể về nước, sau khi thay thận, phản ứng bài trừ rất nghiêm

trọng nên luôn cần phải uống thuốc. Còn tốn kém hơn cả việc chạy thận mà
bên cạnh phải luôn có người chăm sóc. Dư Hoài nói với bác nó không đi
Bắc Kinh nữa.

Mẹ Dư Hoài bật khóc.

“Thi đỗ Thanh Hoa, nó nói với bác không đi nữa”

Dư Hoài theo học kỹ thuật của một trường đại học ở thành phố này, vừa

học vừa chăm sóc mẹ, còn cố gắng hoàn thành toàn bộ học phần chỉ trong
ba năm.

“Nó nói với bác rằng nó học lại một năm. Lúc khó khăn nhất bạn bè đều

gửi lời nhắn khuyên giải nó, không có gì phải buồn cả. Chậm hơn người
khác một năm, cùng lắm thì cố gắng kiếm lại là được rồi. Vì thế nó hết sức
cố gắng, không theo học được Thanh Hoa thì cố gắng học một mạch để tốt
nghiệp cùng các bạn đồng trang lứa”.

Dĩ nhiên tôi hiểu câu nói này.

Bởi tôi chính là người gửi cho cậu ấy.

“Lúc đó bệnh của bác đã tốt hơn rồi nhưng không thể làm việc nặng.

Không cần phải nằm viện là bác đã cảm thấy tốt lắm rồi, song lúc nó nói
muốn đi Mỹ du học, bác lại thấy lo lắng. Nhà không có tiền, đâu thể nuôi
nổi nó. Nó nói đã giành được học bổng toàn phần, tự mình đi làm thêm nên
không cần gia đình giúp đỡ, ngay cả chứng minh tài chính cũng là nhờ họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.