ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 676

“Chị cũng cảm thấy anh ấy rất có phúc!” Chị ấy nghiêm túc gật đầu trêu

tôi: “Mà chị cảm thấy là, em cũng biết anh ấy”.

Chị ấy vẫy vẫy tay về hướng đối diện bên kia đường cười thật rạng rỡ.

Tôi nhìn theo hướng đó, một người đàn ông cao to ôm ba bình nước đi

qua làn đường dành cho người đi bộ chạy qua chỗ bọn tôi, nhìn thấy Lạc
Chỉ liền vẫy tay, nháy mắt lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạng.

Là Thịnh Hoài Nam.

Là Thịnh Hoài Nam mà “Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam ai cũng không

biết”.

Tôi đứng ở chỗ cũ dường như quên cả hô hấp.

Tôi nhìn Thịnh Hoài Nam, hồi lâu không lên tiếng, cứ nhìn chằm chặp,

soi từng chân tơ kẽ tóc.

Tất nhiên Lạc Chỉ sẽ không biết tôi đã từng nhìn thấy hàng chữ đó ở trên

tường.

“Không phải ngày xưa anh có... với em gái tiểu học nhà người ta đấy

chứ!” Sắc mặt chị Lạc Chỉ khó coi nói với Thịnh Hoài Nam.

“Tuyệt đối không... nhỉ?” Thịnh Hoài Nam gãi gãi đầu, bị Lạc Chỉ véo

một cái. Anh ấy cười to, thuận thế ôm chị ấy vào lòng, từ đằng sau ôm lấy,
cằm còn để lên đỉnh đầu của chị.

Mẹ nó chứ, chị đây còn chưa kịp phản ứng mà hai người đã ân ân ái ái

thế rồi! Có còn quốc pháp nữa không hả?”

Có phải chị cố ý quay lai để khoe mẽ với em không hả?” Tôi lườm Lạc

Chỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.