ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 679

nói ra được, bây giờ có thể đem ra làm chuyện vui rồi. Ai nói kết quả không
quan trọng chứ”.

Ai nói kết quả không quan trọng.

Bởi vì đã tu thành chính quả nên nỗi lòng thầm kín và đau xót năm đó

của Lạc Chỉ giờ đây đã có thể nhẹ nhàng mà nói ra dưới ánh mặt trời bạn
trưa chiếu xuống hành lang.

Còn tôi?

Bao câu chuyện xảy ra trong năm tháng đó lại trở thành những bí mật

không thể nói nên lời.

Tôi đang ngẩn người, Lạc Chỉ như nhớ đến cái gì đó liền quay sang hỏi

tôi: “À phải rồi, bạn ngồi cùng bàn của em thì sao? Bây giờ ở đâu?”

Tôi không chuẩn bị gì, á khẩu không trả lời được.

“Bạn cùng bàn của em ấy?” Thịnh Hoài Nam hỏi.

“Ừm!” Mỗi câu mà Lạc Chỉ nói ra tôi nghe đều giống như có tiếng vang

vậy. “Tên của hai đứa nghe rất thú vị, nối liền với nhau thành canh cánh
trong lòng”.

Thịnh Hoài Nam kinh ngạc nhướn mày. Lạc Chỉ nhìn thấy truy hỏi: “Anh

quen à?”

Thịnh Hoài Nam gật đầu: “Tất nhiên rồi”.

Anh ấy dừng lại một chút, dường như không nhịn được tiếp tục nói.

“Vâng!” Tôi tiếp lời, cười nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.